Chương 241: Giả điên
Lúc này Đoàn Phong đi đến: “Nhìn gì thế?”
Viên Mục Dã thì thầm nói với anh ta: “Tôi nghi cô ta đang giả điên...”
Đoàn Phong không tin: “Không thể nào? Cậu có căn cứ gì không?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Chưa có, nhưng vừa rồi ánh mắt cô ta nhìn Hạt Đậu... không giống ánh mắt của một người điên!”
Khi nãy nghe thấy tiếng Hạt Đậu hét lên gấp gáp, tưởng rằng nó gặp nguy hiểm nên nét mặt cô ta đã thể hiện ra sự lo lắng, nóng vội. Nhưng khi cô ta nhìn thấy Hạt Đậu cầm kem chạy về thì lập tức thở phào một hơi. Thử hỏi, trên khuôn mặt của một người thần kinh có vấn đề có thể biểu lộ cảm xúc phức tạp và thay đổi nét mặt liên tục như vậy sao?
Sau khi phát hiện ra vấn đề này, Viên Mục Dã vẫn luôn nhìn chằm chằm quan sát hai mẹ con nhưng không vội vàng vạch trần cô ta. Bởi vì Viên Mục Dã biết người phụ nữ này giả điên nhất định có nguyên nhân, nếu cứ nói toạc ra nhỡ đâu cô ta lại làm điều gì dại dột thì còn phiền toái hơn.
Nghĩ vậy, Viên Mục Dã cũng không nói thêm gì với cô ta nữa mà dùng mắt ra hiệu cho Đoàn Phong cùng rời đi. Sau đó bọn họ gọi điện cho Đại Quân hỏi địa chỉ nhà nghỉ rồi lập tức chạy đến gặp mọi người.
Trên đường đi hai người cũng bàn bạc nên làm gì tiếp theo, thật ra muốn biết người phụ nữ kia có giả điên hay không rất đơn giản, chỉ cần giấu thiết bị nghe lén lên người Hạt Đậu, theo dõi đoạn hội thoại của hai mẹ con họ là được.
Sau khi nhìn thấy Tằng Nam Nam, Viên Mục Dã đưa ảnh chụp trong di động cho cô ấy, để cô ấy nghĩ cách lên mạng tìm xem có thông báo tìm người mất tích nào liên quan đến người phụ nữ này không? Tằng Nam Nam nhìn qua ảnh rồi nói: “OK, cho tôi mấy phút...”
Về phần thiết bị nghe lén thì Hoắc Nhiễm luôn có sẵn, chỉ phải nghĩ cách cài lên người Hạt Đậu là được. Một lúc sau, Tằng Nam Nam đã tìm ra kết quả, cô dùng ảnh chụp của Viên Mục Dã tìm kiếm khắp trên mạng và tìm ra được mấy người có ngoại hình tương thích với người phụ nữ kia.
Nhưng sau khi Viên Mục Dã nhìn một lượt thì tất cả đều không phải, bởi vì chưa nói đến ngoại hình giống hay không, mà thông tin không khớp, những người tìm ra đều là phụ nữ độc thân, còn họ là hai mẹ con.
Đương nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng Hạt Đậu được sinh ra sau khi cô ta bị lừa bán, có điều theo như thời gian ghi trên thông tin thì đều không đúng, vì hầu hết thông tin đều đăng trong năm năm trở lại đây, mà Hạt Đậu bây giờ cũng phải hơn sáu tuổi rồi.
Đến tận khi nhìn thấy thông báo cuối cùng, hai mắt Viên Mục Dã sáng lên, có điều cậu không thể ngờ đây không phải là thông báo tìm người mà là tìm xác.
Phần thông báo tìm kiếm người chết này là hai mẹ con, dù từ tuổi tác cho đến ngoại hình đều giống hệt mẹ con Hạt Đậu. Nhưng bức ảnh này không phải là thứ khiến cậu kinh ngạc nhất, mà gia thế của mẹ con họ mới đánh kinh ngạc, hai mẹ con kia lại là con dâu trưởng và cháu trai đầu của một danh gia vọng tộc trong nước!
Mục tìm xác này đã đăng từ hai năm trước, lúc đó cả nhà họ đi du thuyền tại lưu vực sông Trường Giang thì bất ngờ gặp vòi rồng, thuyền của bọn họ bị lật.
Lúc đó trên thuyền có tất cả hai mươi hai người, mặc dù đã có rất nhiều người tham gia cứu hộ, nhưng cuối cùng vẫn có năm người tử vong, hai người mất tích, hai người này chính là Lương Tĩnh và con trai của cô ta Mạnh Tư Bác.
Sau đó nhà họ Mạnh đã bỏ ra rất nhiều tiền treo thưởng cho ai tìm được thi thể của hai người họ, nhưng mãi vẫn không tìm được. Bây giờ suy nghĩ lại mới thấy đương nhiên là không tìm được rồi, bởi vì hai mẹ con họ đã chết đâu, đào đâu ra thi thể chứ?
Viên Mục Dã nhìn ảnh Lương Tĩnh, cô gái trong ảnh có mái tóc được làm theo đúng mode, trang điểm kỹ càng, mặc dù đặc điểm trên gương mặt giống nhau như đúc, nhưng khí chất thì lại như hai người khác nhau! Nếu không nhìn thấy hình ảnh của Mạnh Tư Bác chính là Hạt Đậu nhỏ đi hai tuổi thì Viên Mục Dã cũng không dám khẳng định hai người này là mẹ con Lương Tĩnh và Mạnh Tư Bác.
“Hai mẹ con họ sao lại khổ như vậy chứ?” Đoàn Phong nhìn bức ảnh mà ngạc nhiên nói.
Viên Mục Dã lắc đầu: “Ai biết được, chắc chắn bọn họ đã phải trải qua những điều mà người thường không thể tưởng tượng nổi. Nếu không một bà chủ trẻ của gia đình giàu có như vậy sao lại lên một thôn trong ngọn núi nhỏ này giả điên chứ?”
Lúc này Hoắc Nhiễm cũng đã điều chỉnh xong máy nghe trộm, cậu ta đưa cho Viên Mục Dã: “Anh đi mua một chiếc đồng hồ điện tử cho trẻ con bình thường, sau đó nhét cái này vào trong là được. Pin bên trong có thể sử dụng trong bảy mươi hai tiếng, có thể nghe được trong phạm vi quy định.”
Viên Mục Dã hỏi Hoắc Nhiễm: “Phạm vi bao nhiêu?”
Hoắc Nhiễm nói: “Thiết bị này đơn giản nên chỉ nghe được khoảng năm mươi mét thôi.”
Viên Mục Dã gật đầu: “Được, năm mươi mét là đủ rồi.”
Sau đó Viên Mục Dã và Đoàn Phong đi đến cửa hàng trên đường mua mấy cái đồng hồ cho trẻ con giống nhau rồi đặt máy nghe trộm vào bên trong một cái.
Đoàn Phong nhìn mấy cái đồng hồ giống nhau như đúc, anh ta nói: “Vì sao không mua cho Hạt Đậu một cái đồng hồ khác khác đi, như thế dễ nhận ra hơn!”
Viên Mục Dã cười nói: “Hạt Đậu nhỏ tuổi nhất, nhất định thường xuyên bị những đứa trẻ khác bắt nạt, đeo đồng hồ giống như những đứa khác sẽ ít bị cướp hơn. Nếu đồng hồ nó đeo không giống của những đứa khác sẽ dễ bị những đứa lớn cướp mất.”
Đoàn Phong lắc đầu cười: “Cậu nhiều kinh nghiệm nhỉ, xem ra lúc còn bé hay bị mấy đứa lớn bắt nạt lắm hả?”
Viên Mục Dã nhìn Đoàn Phong cười khổ: “Đúng vậy, tóm lại một lời khó nói hết!”
Sau đó hai người lại đi đến nhà khách của thôn, phân phát đồng hồ điện tử cho bọn trẻ. Đương nhiên họ tự mình đeo cho từng đứa, bao gồm cả Hạt Đậu.
Những đứa trẻ này bình thường bới được những đồ chơi vứt trong đống rác đã rất thích thú rồi, làm gì có đồng hồ điện tử để đeo, cho nên đứa nào cũng vui vẻ như Tết đến vậy...
Nhất là Hạt Đậu, dáng vẻ của thằng bé như chưa từng nhìn thấy thứ gì tốt hơn trên đời, Đoàn Phong không nhịn được lẩm bẩm: “Đây thực sự là cháu trai của nhà họ Mạnh à?”
Viên Mục Dã nói: “Lúc xảy ra chuyện Hạt Đậu mới bốn tuổi, lại còn bị sợ hãi khi lật thuyền, tôi đoán nó không nhớ gì nữa.”
“Cũng không trách được, ai có thể ngờ một đứa bé sinh ra đã ngậm thìa vàng mà lại lưu lạc đến mức phải đi ăn xin đầu đường xó chợ chứ.” Đoàn Phong thở dài.
Sau khi đeo đồng hồ trên tay, Hạt Đậu lập tức chạy về khoe với mẹ, Lương Tĩnh nhìn đồng hồ một lát nhưng không nói gì, chỉ kéo Hạt Đậu lại ôm vào lòng.
Đoàn Phong nhìn thấy hừ một tiếng: “Chỉ có mẹ nó là người từng trải, nhìn cái đồng hồ không đáng giá mấy đồng đến mí mắt cũng không động một cái!”