Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 251: Quê hương

Chương 251: Quê hương

Hai ngày sau, Viên Mục Dã đứng ở trước cổng một thôn nhỏ mà cậu vừa quen thuộc vừa xa lạ, một ông cụ đầu tóc bạc phơ đang híp mắt nhìn cậu chăm chú.
“Cháu là Tiểu Dã hả!?” Trong mắt ông cụ toát lên sự vui mừng.
Viên Mục Dã lễ phép mỉm cười, đáp: “Dạ vâng, ông Ba. Đã nhiều năm rồi ông cháu mình không gặp nhau. Hiện giờ sức khỏe ông thế nào ạ?”
Ông Ba cười to, nói: “Vẫn khỏe, mặc dù không thể so sánh với đám thanh niên các cháu nhưng sống thêm mấy năm chắc là không có vấn đề gì. Đi, về nhà với ông Ba nào. Cái nhà của bà nội cháu đã không còn ở được nữa, nhà của cha cháu… Cháu có về cũng không tiện, vừa hay làm bạn với ông già này!”
Khi nói chuyện, Viên Mục Dã cùng đi vào thôn với ông Ba. Trong trí nhớ của cậu, thôn Thượng Lôi là một thôn nhỏ không quá giàu có, nhưng xem cuộc sống hiện giờ chắc cũng không đến nỗi nào...
Ông Ba vừa đi vừa nói chuyện: “Tiểu Dã à, năm xưa mẹ kế cháu bắt nạt cháu vì cháu còn nhỏ tuổi. Giờ thì hay rồi, cháu đã trưởng thành, còn làm cảnh sát. Để xem cô ta còn dám bắt nạt cháu nữa không?! Cháu nhớ nhé, nhà của cha cháu cũng có một phần của cháu, đừng có chuyện gì cũng nghe theo người phụ nữ kia!”
Viên Mục Dã vội giải thích: “Ông Ba ơi cháu đổi công việc rồi…”
“Gì? Không làm cảnh sát nữa à? Điều cơ quan đơn vị hả?” Ông Ba hơi bất ngờ.
Viên Mục Dã cười: “À… Coi như là đơn vị nghiên cứu khoa học đi.”
Vừa nghe thế, đôi mắt ông Ba vụt sáng: “Như thế là thăng cấp rồi! Thật tốt quá! Ông biết cháu lớn lên rồi chắc chắn sẽ có tiền đồ mà!”
Khi đang nói chuyện, đúng lúc hai người đi ngang qua một căn nhà lớn trong thôn. Một đám người đang tụ tập bàn tán gì đó ở bên trong. Bọn họ thấy ông Ba đi tới thì sôi nổi chào hỏi ông.
Lúc này một bác gái tinh mắt đột nhiên chỉ vào Viên Mục Dã: “Cậu thanh niên này có phải là thằng lớn nhà họ Viên không?”
Vừa nghe vậy, mọi người lập tức xông hết cả tới, có người nói mình là cô họ của Viên Mục Dã, có người thì nói mình là anh rể họ của cậu, nhưng nói cả buổi mà Viên Mục Dã lại chẳng nhận ra một ai.
Suy cho cùng, ấn tượng của những người này với Viên Mục Dã vẫn còn dừng lại ở cậu thiếu niên năm xưa bị mẹ kế đuổi ra khỏi nhà, mà hiện giờ Viên Mục Dã đã sớm trưởng thành, còn trổ mã đẹp trai lịch sự thế này, làm người ta nhìn thấy là hai mắt tỏa sáng.
Cả đám lôi kéo Viên Mục Dã hỏi trên trời dưới đất, nhiệt tình đến mức khiến người ta không quen, cuối cùng ông Ba phải ra mặt kéo Viên Mục Dã đi: “Tiểu Dã mới về, còn chưa cất túi xách đâu đấy, cũng chưa uống một ngụm nước nào, có chuyện gì ngày mai lại nói!”
Mọi người thấy Ông Ba lên tiếng thì cũng không hỏi nhiều nữa mà dần dần tản ra. Ai ngờ đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên trông hơi quen mắt xuất hiện trước mặt Viên Mục Dã, nếu không phải vì đôi mắt có vẻ quen thuộc kia, thì đúng là cậu không nhận ra được người phụ nữ này chính là mẹ kế của mình.
Dáng người đã từng thon thả trở nên mập ú đến sắp nứt ra, làn da trắng mịn cũng đầy vết nám, dường như thời gian là một con dao khắc, cứa sâu những dấu vết tháng năm trên mặt bà ta...
Bà ta nhìn thấy Viên Mục Dã cũng sửng sốt. Trong lúc lơ đãng, mắt bà ta toát ra tia thù hận và bị Viên Mục Dã nhìn thấy hết… Cậu không ngờ rằng đã qua nhiều năm như vậy rồi mà người đàn bà này còn hận mình thế.
Nhưng Viên Mục Dã đã không còn là cậu trai năm xưa mặc cho người ta bắt nạt. Cậu lạnh nhạt liếc nhìn mẹ kế rồi quay đầu nói với ông Ba: “Chúng ta đi thôi.”
Lúc này ông Ba trừng mắt lườm mẹ kế Viên Mục Dã, sau đó hừ mạnh rồi mới kéo Viên Mục Dã vội vàng đi khỏi.
Nhà ông Ba ở đầu phía Đông thôn, ông là người già có vai vế cao nhất trong thôn, cho nên thông thường trong thôn có chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đều phải mời ông ấy tới chủ trì. Nhà ông Ba có hai đứa con trai, tất cả đều làm buôn bán ở trên thành phố. Bọn họ đã từng nhiều lần muốn đón ông cụ lên thành phố nhưng ông cụ không chịu, muốn ở lại canh giữ nhà tổ của dòng họ mình.
Hiện giờ nhà nước muốn sửa đường sắt, quãng đường quy hoạch vừa khéo xuyên qua giữa thôn của bọn họ, cho nên phải trưng dụng đất và nhà cửa trong thôn. Ông Ba luôn luôn ủng hộ chính sách của nhà nước, vì thế ông là người đầu tiên ký tên vào giấy tờ đồng ý.
Nhưng mấy năm nay, rất nhiều người của thôn Thượng Lôi bọn họ ra ngoài làm công, nếu muốn tất cả mọi người đều trở về thì có lẽ phải cần một ít thời gian. Chờ khi khó khăn lắm mới gom đủ người, kết quả lại mắc kẹt ở căn nhà của nhà họ Viên.
Năm đó trước khi qua đời, bà cụ Viên đã từng nói rõ ràng với ủy ban thôn rằng, căn nhà cũ bà ở chỉ có thể để cho một mình cháu trai cả! Mà cái nhà của cha Viên Mục Dã, mặc dù nhiều năm nay luôn để mẹ kế cậu ở, nhưng giấy tờ đăng ký đất đai ở trong thôn đều đứng tên của cha Viên Mục Dã.
Trước đây người phụ nữ kia ở thì ở, dĩ nhiên Viên Mục Dã cũng lười tranh giành với bà ta, nhưng bây giờ đề cập đến quyền sử dụng đất, một khi chuyện này phải chứng thực trên giấy trắng mực đen, nhân viên công vụ làm về quyền sử dụng đất nhất định phải làm cho ra ngô ra khoai. Vì vậy lần này ông Ba mới buộc phải nhờ người hỏi thăm cách liên hệ với Viên Mục Dã, bắt cậu trở về một chuyến.
Sau khi hai người đến nhà ông Ba, ông cụ vào phòng bếp mang ra mấy đĩa đồ ăn, ông cụ nói: “Trước khi ra ngoài ông đã bỏ đồ ăn vào nồi, giờ vừa kịp ăn! Đi đường cả ngày chắc cháu đói lả rồi nhỉ!”
Viên Mục Dã thấy trên bàn có mấy món ăn nhẹ, quá nửa là đồ ăn sẵn, xem ra là do hai người con trai của ông Ba mang về biếu ông. Tuy nhiên trong đó lại có món rất hợp khẩu vị của Viên Mục Dã, đó là một đĩa dưa muối xào tiết vịt không hề bắt mắt.
Ông Ba cười nói: “Cháu mau nếm xem có hợp khẩu vị không? Ông sợ cháu không quen đồ ăn trong thôn, nên cắt ít thức ăn sẵn mà hai chú của cháu mang về, dù sao một mình ông cũng không ăn hết nhiều như vậy!”
Viên Mục Dã không muốn làm ông cụ thất vọng, cho nên cậu nếm thử hết tất cả một cách tượng trưng, đương nhiên cuối cùng món cậu ăn nhiều nhất vẫn là phần dưa muối xào tiết vịt kia. Lúc ăn cơm, ông Ba lại kể tình trạng hiện giờ của mẹ kế Viên Mục Dã cho cậu nghe. Hóa ra người phụ nữ kia đã tái giá vào năm thứ ba sau khi cha cậu qua đời.
Người chồng hiện giờ của bà ta là một ông già ế vợ trong thôn hồi ấy. Sau khi kết hôn, hai người lại sinh ba đứa con. Thật ra mà nói, Viên Mục Dã cũng còn ít ấn tượng với người đàn ông kia, chỉ có điều không ngờ rằng bà mẹ kế kiêu ngạo năm xưa lại đồng ý kết hôn với ông ta.
“Cháu nhớ người đàn ông kia có nhà riêng của mình ở trong thôn cơ mà nhỉ?” Viên Mục Dã nhớ lại.
Ông Ba hừ khẽ: “Chẳng phải là để chiếm căn nhà của cháu đấy à? Giờ căn nhà của người đàn ông kia để cho bà mẹ của ông ta ở đấy. Dựa theo quy tắc của thôn chúng ta, phụ nữ đã tái giá nên dọn ra khỏi nhà chồng. Năm xưa cô ta đuổi cháu đi, còn không biết xấu hổ mà mang đàn ông về nhà ư?! Đúng là mặt dày vô liêm sỉ không thể chấp nhận được!”

Viên Mục Dã thấy ông Ba càng nói càng tức, cậu bèn cười bảo: “Thật ra trên mặt pháp luật, đúng là bà ta có quyền thừa kế, hơn nữa cháu cũng không có ý định đòi căn nhà đó.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất