Chương 255: Mẹ kế
Viên Mục Dã cười đáp: “Cháu lên thị trấn xử lý chút việc, xong xuôi là vội trở lại đây ạ!”
Ông Ba nhẹ nhàng thở phào: “Đi thôi, tất cả đều chờ cháu đấy!”
Sau đó ông Ba dẫn Viên Mục Dã tới văn phòng ủy ban thôn, vừa đến đã thấy một đám người đang chờ ở bên trong, bọn họ nhìn thấy ông Ba cùng Viên Mục Dã đi vào, ngay lập tức có người tiếp đón bọn họ: “Cụ đến rồi, mọi người đang chờ cụ cùng Tiểu Dã đấy ạ!”
Viên Mục Dã vừa đi vào thì thấy giữa một tốp người dân thôn có mấy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen đang đứng. Chắc bọn họ là nhân viên phụ trách việc phá dỡ và di dời mà ông Ba nhắc tới lúc trước. Bọn họ cầm trong tay một ít tài liệu, hình như đang giải thích những điều khoản cụ thể của tài liệu cho mọi người…
Lúc này ông Ba đi đến nói với bọn họ: “Các vị đồng chí, cậu thanh niên này chính là đời sau của nhà họ Viên mà tôi đã nói trước đó. Hiện giờ trong thôn có hai căn nhà đều có liên quan với cậu ấy!”
Ai ngờ ông Ba vừa dứt lời, giọng của một người đàn ông trung niên truyền ra từ trong đám đông: “Chú Ba, không thể nói như thế được! Căn nhà của bà cụ Viên thì đúng là của cậu ta, nhưng nhà chúng tôi không có phần của cậu ta đâu!”
Viên Mục Dã nhíu mày lại, sau đó nhìn về phía phát ra âm thanh. Cậu thấy một gã đàn ông ngồi xe lăn đang đẩy đám đông ra để đi về phía họ. Trông tuổi tác, người đàn ông này chắc là chồng hiện giờ của mẹ kế cậu, chẳng qua Viên Mục Dã không ngờ rằng, một người đàn ông mà lại không biết xấu hổ đứng ra như thế.
Ông Ba tức giận nói: “Đại Thành, chuyện này có nói như thế nào cũng không tới phiên cậu đứng ra. Bảo vợ cậu lại đây, miếng đất này là của chồng trước cô ta, chẳng dính dáng xu nào tới cậu cả!”
Người trung niên được ông Ba gọi là Đại Thành nghe xong thì mặt lúc đỏ lúc trắng, ông ta ậm ừ cả buổi mới nói lắp bắp: “Chú Ba, chú… chú cũng không thể nói như vậy, chú đừng... đừng tưởng tôi không hiểu luật. Mẹ Yến Tử được thừa kế căn nhà kia, cho nên nó là của chúng tôi!”
“Của cậu cái con khỉ! Nhà họ Viên còn có họ Viên đây nhé, cần đến kẻ khác họ như cô ta thừa kế chắc? Cậu thốt ra câu này có biết nhục không?!” Ông Ba tức giận nói.
Viên Mục Dã thấy hai người bọn họ sắp sửa cãi nhau to, vì thế bèn kéo ông Ba lại, ra hiệu cho ông tạm thời đừng nóng nảy. Sau đó cậu xoay người nói với mấy người phụ trách phá bỏ và di dời: “Đồng chí, căn nhà mà chú này đang ở đúng là thuộc sở hữu của cha tôi. Năm đó, cha tôi gặp tai nạn qua đời, không để lại di chúc gì cả, cho nên tôi và mẹ kế của tôi ngay lúc đó đều được hưởng quyền thừa kế, không có chuyện bà ấy là người khác họ hay không.”
Câu này của Viên Mục Dã thật ra là đang giúp mẹ kế của cậu, nhưng Đại Thành lại không cảm ơn. Vừa nghe Viên Mục Dã nói vậy là ông ta lập tức kêu gào: “Đồ quan tài nhà mày còn dám trở về. Năm đó không phải mày khắc chết chính cha của mình sao, bây giờ còn muốn về giành nhà với chúng tao, không có cửa đâu!”
Vốn dĩ Viên Mục Dã chẳng có thù hận gì với Đại Thành, dẫu sao đề cập đến chuyện tiền nong, anh em ruột còn có thể trở mặt bất cứ lúc nào cơ mà, chứ đừng nói gì đến người ngoài không có liên quan.
Nhưng Đại Thành nói cái gì mà chẳng được, lại cố tình chọc vào nỗi đau của Viên Mục Dã. Nghe xong, Viên Mục Dã cười lạnh: “Chú này, vừa rồi chú còn nói mình hiểu luật, nếu hiểu luật thì nên biết nếu tôi muốn đòi lại căn nhà này là sẽ đòi được… Về sau tốt nhất là chú nói chuyện đàng hoàng ở trước mặt tôi, nếu không tôi phải chi li thật đấy. E rằng chú và vợ con hiện giờ của chú phải dọn ra khỏi ngôi nhà kia!”
Không ngờ rằng Đại Thành nói không hề yếu thế: “Mày hù dọa ai hả? Tao đã nhờ người hỏi rồi, ngôi nhà này là tài sản của cha mày, dù nói như thế nào thì mẹ Yến Tử cũng có một nửa quyền thừa kế!”
Viên Mục Dã không ngờ gã ngồi xe lăn này còn có thể nói ra từ quyền thừa kế, vì thế cậu cười khẽ rồi nói: “Xem ra người chú nhờ cũng không hiểu lý lẽ lắm đâu! Anh ta không nói cho chú biết ngôi nhà này có một nửa là tài sản của người mẹ quá cố của tôi hay sao? Một nửa còn lại mới là của cha tôi, mà mẹ kế của tôi chỉ có một nửa của một nửa quyền thừa kế thôi…”
“Cái gì mà một nửa của một nửa, mày bớt gài tao đi!” Đại Thành tức giận.
Viên Mục Dã thở dài: “Nói thế này nhé, mẹ kế trước của tôi chỉ có một phần rất ít quyền thừa kế nhà thôi, còn tôi mới là người thừa kế hợp pháp phần lớn đất đai của ngôi nhà kia!”
Thấy Viên Mục Dã nói như thật, một đám người dân xem náo nhiệt cũng phụ hoạ theo đuôi: “Đúng thế, đúng thế! Tôi đã từng nghe nói tài sản trước và sau hôn nhân gì đó lâu rồi. Muốn chiếm căn nhà của nhà họ Viên không dễ dàng vậy đâu!”
Mấy nhân viên làm công tác phá dỡ và di dời cũng nhận ra có một căn nhà trong thôn còn có tranh cãi, vì vậy họ nói với Viên Mục Dã và ông Ba: “Chúng tôi không tiện tham dự vào chuyện này. Mọi người xem có thể giải quyết bằng thỏa thuận không? Nếu không được thì nhanh chóng khởi tố bọn họ, bằng không sẽ làm chậm trễ thời hạn công trình của chúng tôi.”
Nghe mấy nhân viên phá dỡ và di dời nói muốn khởi tố, Đại Thành lập tức choáng váng, vội vàng giữ chặt ông Ba: “Chú Ba, chú Ba, có chuyện gì chúng ta cũng từ từ đã. Chú xem mọi người đều là bà con lối xóm, có cần tuyệt tình thế không?”
Ông Ba giũ mạnh ông ta ra: “Vậy mà coi là tuyệt tình à? Vợ cậu năm đó mới là tuyệt tình ấy? Đuổi con nhà người ta ra khỏi nhà, sau đó tự mình đưa đàn ông về ở rể. Bây giờ cậu không có liêm sỉ nói ngôi nhà đó là của nhà các người à?”
Đại Thành thấy cầu xin ông Ba vô ích thì lập tức chuyển sang Viên Mục Dã: “Tiểu Dã, tôi biết năm đó là mẹ Yến Tử có lỗi với cậu, nhưng cậu phải hiểu tâm trạng của bà ấy ngay lúc đó. Cậu xem thế này được không, chờ di dời xong, chúng tôi bán một căn đi để bồi thường tiền cho cậu, thế nào?”
Ai ngờ Viên Mục Dã lại cười và lắc đầu: “Chú này, chú có quyết định được không? Hay là về bàn bạc kĩ với mẹ kế trước của tôi cái đã rồi nói sau đi!” Nói xong, cậu quay đầu nói với ông Ba: “Chúng ta về nhà trước đi!”
Trên đường trở về, ông Ba liên tục khen Viên Mục Dã: “Tiểu Dã à, cháu có bản lĩnh thật đấy, dăm ba câu đã hù được tên chết tiệt kia! Lúc này nhớ là không thể cho bọn họ chiếm một đồng tiền nào đấy!”
Viên Mục Dã gãi đầu nói: “Mặc dù cháu tốt nghiệp trường cảnh sát, cũng học chuyên ngành pháp luật, nhưng cháu cũng không rõ ràng lắm về luật thừa kế. Những lời vừa rồi thật ra là hù ông ta thôi! Về việc nên phân chia ngôi nhà kia cụ thể như thế nào, cuối cùng còn phải xem toà án.”
Ông Ba sửng sốt, sau đó hơi giật mình hỏi: “Chẳng lẽ cháu muốn thưa kiện bọn họ thật à?”
Viên Mục Dã buồn cười đáp: “Bây giờ chuyện này đã kẹt ở đây rồi, có thể làm gì được nữa chứ? Người đàn ông kia chưa chắc sẽ giữ lời hứa. Mà cháu rất rõ con người của mẹ kế cháu, tính cách rất ương ngạnh. Với hiểu biết của cháu với bà ta, bà ta sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.”
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau Viên Mục Dã còn chưa thức dậy đã bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, nghe hình như là một người phụ nữ đang chửi đổng. Viên Mục Dã ra cửa xem thì thấy mẹ kế của cậu đang một tay chống nạnh, một tay khác chỉ vào cửa nhà ông Ba chửi ầm lên.