Chương 256: Đe dọa
Viên Mục Dã không ngờ rằng nhiều năm không gặp mà người mẹ kế này của mình lại trở nên ngang ngược như thế, có thể chặn cổng lớn của người bề trên trong thôn để chửi đổng?! Sắc mặt ông Ba xanh mét, đang được hàng xóm hai bên đỡ đứng đó thở phì phò.
Viên Mục Dã nén lại lửa giận trong lòng, sau đó đi qua đỡ lấy ông Ba và nói: “Ông Ba, ông vào nhà trước đi, giao chuyện này cho cháu giải quyết…”
Thấy Viên Mục Dã muốn đỡ ông Ba vào nhà, mẹ kế sải bước lên muốn ngăn cản. Viên Mục Dã lập tức quay đầu lại trừng mắt với bà ta một cách dữ dằn, sau đó nói giọng u ám: “Bà cứ bắt tôi phải làm chuyện này đến cùng à? Bà có tin hôm nay tôi sẽ dọn về nhà cha tôi ở không? Bà cũng đừng quên tôi là ai…”
Nghe vậy, sắc mặt mẹ kế xanh mét, dường như nhớ tới chuyện gì đáng sợ nên khóe miệng bà ta hơi co giật rồi nuốt lại câu nói đã đến bên mép. Lúc này người bên cạnh cũng thừa cơ xúm lại đây lôi bà ta đi, sau đó nhẹ nhàng khuyên can, bảo bà ta mau mau trở về đi! Đừng ở chỗ này để bị mất mặt.
Ông Ba bị chọc tức quá làm Viên Mục Dã hơi lo lắng. Dù gì cũng đã nhiều năm rồi cậu không trở về, không biết ông Ba có bệnh cũ gì hay không, vì thế cậu vội hỏi: “Ông Ba, ông cảm thấy có chỗ nào khó chịu không? Nếu có chỗ nào khó chịu thì bây giờ cháu sẽ đưa ông đến bệnh viện!”
Ông Ba lắc đầu luôn: “Tiểu Dã, cháu trông ông Ba già lọm khọm nhưng xương cốt vẫn còn cứng cáp lắm, không thể bị dăm ba câu của người phụ nữ kia chọc tức chết được đâu!”
Tuy nói vậy, nhưng Viên Mục Dã vẫn không yên tâm lắm. Sau khi xác nhận chắc chắn ông Ba không có tiền sử cao huyết áp hay bệnh động mạch vành gì đó, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên cậu cũng không ngờ rằng mẹ kế hiện giờ không thể nói lý đến tình trạng như thế này…
Câu nói trước đó của Viên Mục Dã với mẹ kế có lẽ chẳng là gì trong mắt người khác. Mặc dù thoạt nhìn chỉ như một câu đe dọa không nặng không nhẹ, nhưng chỉ có Viên Mục Dã và mẹ kế biết nó có ý nghĩa gì.
Năm đó thay vì nói mẹ kế ghét Viên Mục Dã, không bằng nói là sâu trong lòng bà ta sợ cậu. Bởi vì ở trong mắt người phụ nữ kia, Viên Mục Dã chính là cái thứ quan tài không hơn không kém.
Lúc trước thậm chí bà ta còn mời thầy bói về, kết quả đối phương lại nói Viên Mục Dã trời sinh mạng cứng, chỉ cần là quan hệ họ hàng với cậu, người hơi có liên quan với cậu rồi cuối cùng đều sẽ bị cậu khắc chết. Cha mẹ, ông bà nội và cả em trai cùng cha khác mẹ của cậu đều không may dính chưởng.
Đúng là nghe ông thầy bói này phán xong, mẹ kế mới bất chấp mọi thứ cũng phải đuổi Viên Mục Dã chưa thành niên ra khỏi nhà, bởi vì bà ta thật sự quá sợ mình cũng sẽ có kết cục như chồng và con trai. Bởi vậy khi Viên Mục Dã nói ra câu đe dọa mà người khác không hiểu được, mới có thể hù bà ta. Khí thế kiêu ngạo trước đó lập tức đều tịt ngòi hết.
Chuyện mới sáng ngày ra ông Ba đã bị chặn cửa chửi đổng lan truyền rất nhanh trong thôn. Lúc giữa trưa, Hội trưởng Hội phụ nữ trong thôn và Bí thư thôn mang đồ bổ tới nhà an ủi.
Đương nhiên là bọn họ đồng lòng trách móc hành vi của người phụ nữ kia, nhưng cũng khuyên ông Ba đừng chấp nhặt với gia đình đó, tức giận quá chỉ có hại cho sức khỏe của mình.
Hai ngày nay Viên Mục Dã trở về cũng coi như hiểu một vài chuyện. Năm đó, sau khi bà mẹ kế cao ngạo của cậu lấy ông già ế Đại Thành, bà ta trở thành người đàn bà đanh đá nổi tiếng trong thôn, vừa nghèo vừa ngang ngược.
Người trong thôn đều có suy nghĩ đừng nên dây vào, ai nấy đều tránh rõ xa… Nhưng vì giúp Viên Mục Dã, ông Ba càng muốn dây vào vũng nước đục này, kết quả dĩ nhiên là thành một mớ bòng bong.
Hai cán bộ của thôn đi rồi, Viên Mục Dã bèn khuyên ông Ba: “Ông đừng nhọc lòng chuyện nhà cửa nữa. Nếu cả nhà bọn họ muốn chơi xấu, cháu sẽ khởi tố bọn họ ngay, đến lúc đó để toà án phân chia.”
Ông Ba hơi khó xử: “Nhất định phải thưa kiện sao? Dân đen chúng ta vẫn đừng nên vào cửa quan thì hơn!”
Viên Mục Dã biết ông Ba có tư tưởng của thế hệ trước, cảm thấy thưa kiện là chuyện không may mắn lắm đối với bọn họ, vì thế cậu cười nói: “Ông Ba, đây chỉ là một vụ tranh cãi kinh tế bình thường thôi. Bởi vì không thể nào thỏa thuận đàng hoàng với đối phương, chúng ta chỉ đành sử dụng thủ đoạn pháp luật để giải quyết vấn đề.”
Ông Ba thở dài: “Mấy năm nay vợ Đại Thành càng ngày càng không ra gì. Lúc cha cháu qua đời, cô ta đâu có như vậy…”
Sao Viên Mục Dã lại không biết điều này chứ, là cuộc sống đã thay đổi dáng vẻ ban đầu của bà ta, nhưng có thể trách ai được đây? Mỗi một lựa chọn trong bước ngoặt của đời người đều là điều quan trọng nhất, nếu đã lựa chọn thì phải chấp nhận hậu quả do lựa chọn này mang lại.
Buổi tối Viên Mục Dã gọi điện thoại cho Đoàn Phong, kể chuyện tình hình bên chỗ cậu. Trước đây cậu vốn tưởng rằng hai ba ngày là có thể giải quyết thỏa đáng chuyện này, nhưng bây giờ xem ra, có thể sự việc không đơn giản như trong tưởng tượng của cậu, có lẽ cậu không về nhanh được.
Đoàn Phong nói với cậu qua điện thoại: “Mấy ngày nay ở số 54 cũng không có việc gì. Cậu cứ giải quyết cho xong chuyện của mình trước đi. Dù sao cũng dính đến vấn đề tiền bạc, một mình cậu ở bên đó cũng phải cẩn thận một chút.”
Ban đầu, Viên Mục Dã không để lời Đoàn Phong trong lòng. Sau khi cúp điện thoại, cậu muốn đi dạo trong thôn, bởi vì buổi tối khá ít người nên Viên Mục Dã đi trên đường cũng thoải mái hơn.
Ai ngờ cậu ra ngoài chưa bao lâu đã có một người đàn ông trẻ đi tới từ phía đối diện. Trông tuổi tác chắc là ngang ngang Hoắc Nhiễm. Viên Mục Dã thấy hơi lạ mắt, trước đó có lẽ chưa từng gặp trong thôn.
Trong tình huống bình thường, khi gặp người xa lạ ở trên đường, chắc chắn Viên Mục Dã sẽ né đi, cố hết sức không có tiếp xúc gì với đối phương, đồng thời bảo đảm hai bên đều có thể đi qua bình thường.
Nhưng khi đi ngang qua bên cạnh Viên Mục Dã, cậu thanh niên kia lại đột nhiên ngừng lại, trầm giọng hỏi: “Người anh em, có lửa không?”
Viên Mục Dã sờ trên người, sau đó áy náy nói: “Ngại quá, tôi không mang theo người…”
Cậu vốn tưởng rằng đối phương nghe thế rồi sẽ đi ngay lập tức, ai ngờ người nọ lại đột nhiên bước lên một bước, tay phải nhanh chóng rút ra một con dao từ phía sau, đột ngột đâm vào bụng dưới của Viên Mục Dã!!
Biến cố tới quá nhanh, hơn nữa lại là buổi tối, ánh sáng rất mờ, Viên Mục Dã chỉ có thể phán đoán có lẽ tay đối phương cầm vũ khí gì đó bằng bản năng, vì vậy cậu lệch người sang một bên, nhẹ nhàng tránh được con dao trong tay đối phương.
Cùng lúc đó Viên Mục Dã tóm lấy cổ tay đối phương, rồi đột ngột bẻ ngược sang trái. Người nọ lập tức kêu lên thảm thiết, con dao trong tay rơi thẳng xuống đất.
Lúc này Viên Mục Dã đá bay con dao bằng mũi chân, sau đó chụp lấy đối phương và ấn chặt xuống mặt đất… Nếu là người khác gặp phải chuyện thế này, chắc đã dao trắng đâm vào, dao đỏ rút ra rồi! Nhưng Viên Mục Dã là ai chứ? Cậu đối phó loại cướp vặt này vẫn dễ như trở bàn tay.