Chương 263: Đường hầm trong hang động
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã chỉ vào chữ Diệp Sơn Hòa và hỏi: “Người này là ai? Sao tôi thấy chữ ký quen vậy? Có thể là một người quen của tôi.”
Viện trưởng nhìn kĩ chữ ký mà Viên Mục Dã đang chỉ: “À, cậu nói anh Diệp hả, anh ta hay quyên tiền cho viện mồ côi, lần trước cậu và anh ta suýt gặp nhau đó, cậu vừa đi thì anh ta đến!”
Viên Mục Dã thở dài, xem ra cậu nghĩ nhiều, Diệp Dĩ Nguy lúc này còn đang ở thủ đô cách xa cả nghìn cây số mà? Sau đó Viên Mục Dã từ biệt viện trưởng rồi rời khỏi viện mồ côi nơi mà cậu đã từng sống.
Mọi chuyện bên quê quán coi như đã xử lý xong, Viên Mục Dã cũng cần phải trở về, nhưng trước khi đi cậu phải gặp những đồng nghiệp cũ một lần mới được.
Thật ra Viên Mục Dã trước đây không phải là một người giỏi giao tiếp, thậm chí còn ngại giao tiếp… Nếu như theo phong cách cũ của cậu thì chắc chắn sẽ không chủ động liên hệ với những đồng nghiệp cũ.
Nhưng Viên Mục Dã bây giờ bị mấy người số 54 ảnh hưởng nên đã dần thay đổi, hơn nữa lần này về đã gặp đội trưởng Vương nên những đồng nghiệp trước đây chắc cũng biết cậu trở về, dù thế nào thì Viên Mục Dã cũng phải cùng mọi người ăn một bữa mới được.
Vào buổi tối, Viên Mục Dã đặt một phòng tại quán lẩu khá nổi tiếng trong thị trấn, rồi gọi cho tất cả những đồng nghiệp cũ mà cậu có thể liên lạc. Đừng thấy Viên Mục Dã năm đó không thân thiết với ai, nhưng nhân duyên của cậu luôn không tồi… Rất nhiều đồng nghiệp đều có ấn tượng về Viên Mục Dã là một người chăm chỉ, chịu khó, luôn tập trung vào công việc.
Trong lúc ăn, đội trưởng Vương trêu cậu: “Tiểu Viên, cậu có bạn gái ở thủ đô hả? Lúc nào kết hôn nhất định phải báo cho tôi đấy nhé!”
Viên Mục Dã bất đắc dĩ cười đáp: “Anh Vương, tôi chỉ là một nhân viên ba không thì đi đâu mà tìm bạn gái chứ!”
Cả đám người nghe vậy đều không tin, Đại Lưu lúc trước cùng phòng với Viên Mục Dã nói: “Ánh mắt của con gái thủ đô cao thế hở? Khuôn mặt Tiểu Viên xinh đẹp mượt mà thế kia mà lại không tìm được đối tượng, vậy như chúng tôi thì cả đời FA mất!”
Mọi người nghe Đại Lưu tả Viên Mục Dã “xinh đẹp mượt mà” thì đều cười toáng lên khiến cậu đỏ cả mặt, đội trưởng Vương vội giải vây: “Xinh đẹp mượt mà gì chứ, đó là từ dùng để tả mấy cô gái xinh đẹp mà, Tiểu Viên của chúng ta phải là đẹp trai sáng láng mới đúng chứ?”
Viên Mục Dã nghe bọn họ càng nói càng lệch, thế là đành cố ý nói tránh đi: “Đúng rồi, hôm qua tôi đến viện mồ côi của huyện, có chuyện gì xảy ra với mảnh đất đó vậy?”
Đội trưởng Vương uống một ngụm bia rồi trả lời: “Cậu vẫn luôn ở thủ đô nên không rõ tình huống nơi này. Chủ đầu tư của dự án khai phá đó là thần tài do ban phụ trách đầu tư của huyện mời về, chính là tập đoàn An Nam nổi tiếng, họ nói muốn xây một siêu thị cỡ lớn trên đất của viện mồ côi. Theo kế hoạch ban đầu sẽ khởi công vào cuối tháng này, nhưng vào hai ngày trước, tổng giám đốc phụ trách hành chính đột nhiên lăn ra chết, mà lại chết rất mờ ám. Mà lạ là chuyện này bị một đài truyền thông có tiếng khui ra. Thế là cấp trên phái người điều tra, không điều tra thì không sao, vừa điều tra thì đúng là rút củ cải kéo theo bùn, mấy nhân viên của các bộ có liên quan lục tục bị kéo vào.”
Viên Mục Dã tò mò hỏi: “Chết mờ ám thế nào?”
Tôn Hải ngồi bên cạnh cười gian đáp: “Tổng giám đốc hành chính năm nay đã sắp sáu mươi mà còn chơi ‘một lúc hai em’, không ngờ vào lúc mấu chốt lại bị ‘Thượng mã phong’ mà chết. Hai người phụ nữ kia sợ quá, gào thét chạy ra khỏi phòng, đúng lúc đó bị người khác nhìn thấy còn quay lại nên việc này mới thành to chuyện.”
Tuy Viên Mục Dã không có kinh nghiệm về phương diện này, nhưng làm cảnh sát nhiều năm thì có gì mà cậu chưa từng thấy, Viên Mục Dã hiểu chuyện Tôn Hải nói là có ý gì. Nhưng có một điều cậu không rõ lắm, dù tổng giám đốc hành chính chết vì “Thượng mã phong” thì cũng đâu thể kinh động đến mức cấp trên phải phái người xuống điều tra chứ?
Viên Mục Dã nghe đội trưởng Vương kể tiếp mới hiểu được, hóa ra địa điểm xảy ra chuyện có chút vấn đề, nó lại nằm trong nhà khách chuyên để chiêu đãi khách quý của huyện…
Lúc này Viên Mục Dã đã hiểu, vị thần tài này thích gây chuyện đến mức nào thì cũng không nên dẫn loại người đó vào trong nhà khách của huyện, hắn chết là xong hết mọi chuyện, nhưng mặt mũi của huyện đã mất sạch không còn chút gì.
Sau khi kết thúc buổi tụ tập, Viên Mục Dã một mình quay về khách sạn. Thật ra vừa rồi trên bàn cơm, trong lòng cậu đã có cảm giác bất an mơ hồ… Viện mồ côi, chữ ký nhìn rất quen, nhà đầu tư chết đột ngột, Viên Mục Dã luôn cảm thấy mọi chuyện hơi quen.
Trong điện thoại của Viên Mục Dã lúc này không có ảnh chụp của Diệp Dĩ Nguy, nên không thể xác minh với viện trưởng là Diệp Dĩ Nguy có phải Diệp Sơn Hòa hay không, nhưng trong lòng cậu lại không yên tâm nên gọi cho viện trưởng ngay trong đêm.
“Xin chào, tôi là Viên Mục Dã, xin lỗi vì muộn thế này rồi mà còn quấy rầy, viện trưởng có thể miêu tả một chút tướng mạo của Diệp Sơn Hòa cho tôi biết được không? Rất có thể anh ta là một người bạn cũ của tôi…” Viên Mục Dã hết sức xin lỗi nói.
Muộn thế này chắc viện trưởng cũng đã ngủ, bà ấy nghe xong phải mất một lúc mới có phản ứng: “Anh Diệp khoảng ba mươi tuổi, cao tầm như cậu, người hơi gầy, dáng người cũng nhã nhặn, da trắng. Mặc dù tôi không hỏi công việc của anh ta nhưng lại thường xuyên ngửi được mùi thuốc sát trùng, anh ta rất có thể là một bác sĩ!”
Viên Mục Dã nghe xong mà cảm thấy nặng nề, cậu vội hỏi tiếp: “Vậy những năm qua thì bao lâu anh ta lại đến một lần?”
Viện trưởng suy nghĩ rồi trả lời: “Chắc khoảng một năm một lần…”
Viên Mục Dã dập máy xong mà cảm thấy lòng mình hơi loạn, cậu lại thêm nghi ngờ về Diệp Dĩ Nguy, nhưng Viên Mục Dã nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao anh ta lại đi đến cái huyện xa xôi bắn đại bác cũng không đến này?
Viên Mục Dã cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn gọi cho Diệp Dĩ Nguy. Cậu vẫn giống như mọi khi nói qua một chút tình huống ở chỗ này, đồng thời cũng cho anh ta biết ngày mai mình sẽ quay về.
Diệp Dĩ Nguy không có biểu hiện gì lạ qua điện thoại, trong lúc nói chuyện còn đùa vài câu với Viên Mục Dã, anh ta còn trêu Viên Mục Dã là nhà giàu mới nổi!
Viên Mục Dã nghe vậy bèn cười đáp: “Chút tiền đó còn chẳng mua được một chiếc siêu xe mà đòi làm nhà giàu mới nổi… Mấy ngày qua anh đã bận rồi mà còn bắt anh phải trông giúp Kim Bảo khiến tôi ngại lắm.”
“Hai ngày nay cũng tạm ổn, không đến mức bận lắm… Sao đột nhiên cậu lại khách sáo với tôi vậy, tôi vẫn đang chờ cậu có tiền thì giúp anh em một tay này!” Diệp Dĩ Nguy đùa.
Viên Mục Dã không nghe được bất cứ sơ hở nào của Diệp Dĩ Nguy qua điện thoại. Theo lý thuyết chỗ này cách thủ đô cả nghìn cây số, Diệp Dĩ Nguy không rảnh để phân thân mới đúng, nhưng có một số việc khó mà cân nhắc được, nếu quyết tâm muốn làm thì chưa chắc đã không làm được…
Sáng sớm hôm sau, Viên Mục Dã cầm một bức ảnh mà Tằng Nam Nam gửi đến đêm qua đi tới viện mồ côi, mặc dù bức ảnh đó là chụp Hoắc Nhiễm “lúc say”, vô tình chụp được Diệp Dĩ Nguy, nhưng do chất lượng hình ảnh khá tốt nên nhìn rất rõ.
Viện trưởng thấy Viên Mục Dã sáng sớm đã xuất hiện trước mặt thì cũng hơi ngạc nhiên, sau khi hỏi rõ ý định của cậu, bà ấy cầm điện thoại của cậu rồi nói: “Xem ra người bạn này rất quan trọng với cậu, được rồi, để tôi xem một chút… À, chính là anh ta! Mặc dù trong bức ảnh này chỉ có một bên mặt nhưng tôi có ấn tượng rất sâu sắc với anh Diệp nên chắc chắn không nhìn nhầm đâu.”
Tại sao lại như vậy? Trên đường về, Viên Mục Dã vẫn bị vấn đề này làm cho rối trí, chẳng lẽ Diệp Dĩ Nguy thật sự là Sứ giả nhà trời? Nhưng tại sao anh ta lại muốn làm như vậy? Những gì trải qua trong quá khứ khiến Viên Mục Dã không tán thành hành vi “Lấy bạo chế bạo”, cậu tin rằng thiện ác cuối cùng sẽ có báo ứng, mà cái “Báo” này phải hợp lý hợp pháp mới được.
Mặc dù trong quá trình đó có thể phải đợi dài dằng dặc… Nhưng chúng ta sống trong một xã hội có pháp luật, nhất định phải tuân thủ quy tắc trong đó, không thể vì nhất thời phẫn nộ mà không từ thủ đoạn được.
Những nhân vật anh hùng như Zorro và Robin Hood chỉ thích hợp xuất hiện trong truyện và phim ảnh mà thôi, trong xã hội ngày nay, làm bất cứ chuyện gì cũng không thể vi phạm ranh giới cuối cùng của pháp luật…
Viên Mục Dã ra khỏi sân bay thì thấy xe của Trương Khai, cậu lấy lại tinh thần rồi vẫy tay với cậu ta: “Sao cậu lại đến đây, mấy ngày nay số 54 có bận lắm không?”
Trương Khai là người bên ngoài thô kệch nhưng bên trong lại tinh tế, cậu ta liếc mắt là nhìn ra Viên Mục Dã đang chất đầy tâm sự, thế là Trương Khai vừa cười vừa nói: “Tạm được, mọi người vẫn đang sắp xếp lại những tư liệu trước đó. Lão Lâm cũng quay về rồi, nhưng tôi cảm thấy anh ta rất nhớ anh đấy.”
Viên Mục Dã chỉ cười mà không đáp. Sau khi lên xe, cậu nhắm mắt rồi lăn ra ngủ bù, khi mở mắt thì đã thấy mình ở số 54. Trong nhất thời Viên Mục Dã hơi nghi ngờ nhìn Trương Khai, cậu hỏi: “Tại sao lại về đơn vị thế?”
Trương Khai nói với vẻ rất bất đắc dĩ: “Anh vừa ngủ thì đội trưởng Đoàn gọi điện đến, anh ấy bảo tôi chở anh về số 54 trước vì lão Lâm vừa nhận một vụ án…”
Viên Mục Dã cảm thấy vui mừng, cuối cùng cũng được quay lại công việc rồi, chuyện của Diệp Dĩ Nguy có sốt ruột đến mức nào thì cũng không thể điều tra ngay được, cứ để tạm đấy rồi tính sau.
Khi Trương Khai và Viên Mục Dã đi vào văn phòng của số 54 thì gặp mấy người Đoàn Phong đang đi đến phòng họp, bọn họ thấy Viên Mục Dã quay về thì lập tức xông đến hỏi lung tung đủ thứ…
Hoắc Nhiễm: “Anh, chuyện trong nhà xử lý thuận lợi chứ?
Viên Mục Dã gật đầu: “Cũng ổn rồi… Còn vài chuyện lặt vặt không cần tôi phải tự mình về nữa.”
Đại Quân giữ chặt Viên Mục Dã: “Thế nào? Cảm giác làm nhà giàu mới nổi thế nào hả?”
Viên Mục Dã buồn cười trả lời: “Tôi cũng muốn nếm thử cảm giác nhà giàu mới nổi lắm, tiếc là phúc phận quá nhỏ bé nên không có số hưởng…”
Sau khi đi vào phòng họp, Đoàn Phong bảo Tằng Nam Nam bật máy chiếu lên, mấy tấm ảnh được chiếu trực tiếp lên tấm phông trắng, trong ảnh là một cái hang không biết tên rất lớn, mấy công nhân đội mũ bảo hộ màu vàng đang chụp ảnh bên trong.
Tiếp đó Đoàn Phong nói một chút tình huống cụ thể của vụ án này cho mọi người nghe…
Những tấm ảnh này được chụp trên một con đường cao tốc đang xây dựng tại tỉnh bên cạnh. Vào ba ngày trước, khi các công nhân đang làm việc trong một đoạn đường hầm thì vô tình phát hiện một hang động vô cùng rộng lớn.
Tình huống này khiến bên thi công bất ngờ, vì không muốn để hang động thiên nhiên này trở thành chướng ngại ngăn cản quá trình xây đường cao tốc, đơn vị thi công quyết định điều đội chuyên gia địa chất đi vào để tiến hành khảo sát sơ bộ… Vậy mà vấn đề đã phát sinh ở đội khảo sát này.
Nhóm khảo sát đầu tiên vào hang được tạo thành từ người phụ trách đơn vị thi công tại hiện trường, chuyên gia địa chất và vài công nhân có kinh nghiệm phong phú. Bọn họ tiến vào hang lần này là muốn tìm hiểu rõ địa chất và mạch nước trong hang, để tiện cho việc lập ra phương án thi công càng hoàn thiện hơn sau này.
Không ngờ tám người của tổ đầu tiên tiến vào hang xong thì sau đó bị mất liên lạc, dụng cụ truyền tín hiệu của họ cũng không hoạt động… Nhân viên phụ trách đợi bên ngoài vài tiếng mà vẫn không thấy bọn họ ra, bèn lập tức xin chỉ thị của lãnh đạo công ty để điều động nhân viên thăm dò hang động chuyên nghiệp hơn tiến vào tìm người.
Sau khi nhóm thăm dò chuyên nghiệp thứ hai đi vào, mặc dù bọn họ cũng trải qua sự mất liên lạc ngắn ngủi, nhưng cuối cùng vẫn cứu được một thành viên trong nhóm thăm dò trước đó.
Thành viên của nhóm thám hiểm thứ hai nhớ lại, trong cái hang rộng lớn kia có rất nhiều lỗ lớn lỗ nhỏ, chỉ cần không để ý một chút thôi là rất dễ mất phương hướng rồi vĩnh viễn bị lạc ở bên trong…
Bọn họ phát hiện thành viên của tổ thăm dò thứ nhất bên cạnh một con suối nhỏ, nhưng lúc tìm được thì anh ta đã hôn mê bất tỉnh. Bởi vì tình huống trong động phức tạp hơn so với tưởng tượng, trang bị trên người của bọn họ không đủ để thăm dò chỗ sâu hơn; hơn nữa không biết tình huống của nhân viên kia thế nào, nên bọn họ phải đưa người ra ngoài cấp cứu trước.
Thành viên bị hôn mê này là một người rất khỏe mạnh, anh ta đi vào để giúp khuân thiết bị. Lúc được cứu ra, trên người anh ta hoàn toàn không có vết thương nào, thế là đơn vị thi công lập tức đưa anh ta đến bệnh viện gần đó để cứu chữa.
Nhưng điều khiến mọi người thấy khó hiểu là, sau khi bác sĩ kiểm tra toàn diện thân thể của anh ta xong, thấy tất cả các chỉ số đều bình thường, còn về lý do anh ta hôn mê mãi không tỉnh thì vẫn không tìm được.
Xét thấy tổ thăm dò có bảy người mất tích, một người hôn mê nên lần thứ ba vào hang nhất định phải chuẩn bị thật kĩ mới được. Mà trong số bảy người mất tích có một người là bạn học của lão Lâm, chuyên gia địa chất Trương Vĩnh Thắng.
Bởi vì có mối liên hệ này nên mấy bạn học khá thân với lão Lâm đã tìm đến, bọn họ hy vọng người của số 54 có thể đi cùng nhóm tìm kiếm thứ ba vào trong hang.
Viên Mục Dã hỏi Đoàn Phong: “Lúc nhóm thứ hai vào động có chụp thêm được ảnh tư liệu nào không?”
Đoàn Phong nói với vẻ hơi tiếc nuối: “Tín hiệu trong hang động đá vôi đó bị nhiễu rất lớn, tất cả sản phẩm điện tử vào bên trong đều không hoạt động được, bất kể là quay chụp hay thu âm đều không được, hoặc là hình ảnh cực kỳ mơ hồ, hoặc là âm thanh rất chói tai.”
Viên Mục Dã gật đầu: “Vậy nghĩa là chẳng có đầu mối gì có ích cả… Cho dù lần thứ ba vào trong hang thì vẫn hai mắt tối đen như thường hả?”
Đoàn Phong nhún vai đáp: “Tất nhiên, nếu có việc dễ dàng thì làm gì đến lượt chúng ta chứ?”