Chương 264: Giao phó
Trương Khai lại không nghĩ như vậy: “Cứ nghĩ đến là không kiềm chế được phấn khích rồi, hang động thần bí, không gian chưa biết, lĩnh vực kinh khủng mà loài người chưa từng đặt chân đến…”
Đại Quân nghe vậy bèn chế giễu: “Trông cậu kìa, chắc xem nhiều phim thám hiểm quá hả, nói thật cho cậu biết, không phải chỗ nào cũng thích hợp để con người thăm dò đâu, chưa biết chừng có đi mà không có về đấy!”
Hoắc Nhiễm nói với sắc mặt kỳ quái: “Không thể nào, em thấy không gian của hang động trong bức ảnh này rất lớn, sẽ không có vật gì kỳ quái chứ?”
“Không gian lớn cũng chưa chắc không có quái vật, cậu đừng quên bên trong đó rất tối!” Trương Khai cố ý dọa Hoắc Nhiễm.
Hoắc Nhiễm tức giận quát: “Anh mau biến đi!”
Đúng lúc này tiến sĩ Lâm đẩy cửa bước vào: “Đừng đùa nữa, lần hành động này do ở trong nước nên quyền hạn của chúng ta khá hạn chế, mọi người chỉ có thể dùng thân phận là đội khảo sát sinh vật để đi theo nhân viên của nhóm tìm kiếm thứ ba vào trong hang. Ở đây là một ít tư liệu liên quan đến hệ sinh thái trong hang động, tất cả hãy xem thật kĩ… Đừng để lúc đến đó nói một hai câu đã lộ hết!”
Mọi người phân phát tư liệu xong thì đều xem rất cẩn thận, không ngờ Hoắc Nhiễm càng xem càng tái mặt: “Tại sao trong động đá vôi lại có nhiều sinh vật thế?”
Trương Khai cười gian: “Chậc chậc… Rắn này, ếch này, còn có dơi nữa! Tại sao chúng đều tương khắc với Hoắc Nhiễm của chúng ta thế nhỉ?”
Viên Mục Dã nhìn lướt xuống phía dưới, đúng là toàn những con vật nhỏ mà Hoắc Nhiễm sợ, cậu bèn lắc đầu, cười bảo: “Những con vật này đã sinh sống trong động đá vôi nhiều năm, chắc hình thể sẽ không quá lớn, hơn nữa chúng ta đông người chắc không có vấn đề gì đâu…”
Không ngờ Đoàn Phong lắc đầu nói: “Tôi thấy chưa chắc, nếu không thì tại sao tổ thăm dò đầu tiên lại mất tích?”
“Động sâu như vậy… Nhỡ lạc đường thì sao?” Đại Quân hỏi.
Tiến sĩ Lâm gật đầu, nói: “Đây chỉ là một khả năng trong số đó, cũng là khả năng đơn giản nhất, nếu như không phải… Vấn đề sẽ khá phức tạp, đặc biệt là người công nhân được cứu ra đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.”
Sau khi tan họp, Viên Mục Dã cầm tư liệu của tổng giám đốc Lâm đưa cho rồi chuẩn bị quay về nhà, cậu cứ suốt ngày ở bên ngoài thế này thì chắc con chó sắp biến thành Diệp Dĩ Nguy nuôi mất…
Nghĩ đến Diệp Dĩ Nguy, Viên Mục Dã cảm thấy hơi ngăn cách, cậu không muốn tiếp tục liên lạc với anh ta, nhỡ Diệp Dĩ Nguy thật sự là Sứ giả nhà trời thì cậu phải làm gì? Cung cấp manh mối cho Từ Lệ để bắt anh ta sao? Nhưng ở trong lòng Viên Mục Dã, Diệp Dĩ Nguy không phải người xấu… Mặc dù bây giờ càng ngày càng khó phân biệt giữa người tốt và kẻ xấu.
Khi Viên Mục Dã về đến nhà, con chó Kim Bảo đang ngủ trong sân, nó nghe tiếng mở cửa thì đầu tiên giương mắt nhìn một cái, sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp…
Viên Mục Dã thấy vậy thì trong lòng tự nhiên hơi khó chịu, xem ra trong mắt Kim Bảo, Viên Mục Dã đã biến thành một chủ nhân có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Không ngờ khi cậu đang đứng than thở trước cửa, Kim Bảo như đột nhiên có phản ứng, nó lập tức chui ra khỏi ổ chó rồi nhảy cẫng xung quanh Viên Mục Dã.
Viên Mục Dã lúc này mới vui vẻ, cậu xoa đầu nó rồi hỏi: “Sao thế, lớn tuổi rồi nên phản ứng hơi chậm à? Tao còn tưởng mày không muốn tao nữa!”
Một người một chó chơi đùa trong sân một lúc, sau đó Viên Mục Dã vào nhà mở một hộp thịt bò cho Kim Bảo. Lúc này Viên Mục Dã mới phát hiện nhà của mình bất kể là trong phòng hay sân đều rất sạch, trông như có người thường xuyên đến quét dọn.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã đành thở dài rồi lấy điện thoại ra, sau đó bấm gọi cho Diệp Dĩ Nguy. Dù thế nào thì căn nhà này cũng đều nhờ anh ta chăm sóc, bây giờ Viên Mục Dã lại muốn làm nhiệm vụ nên cậu không thể giả vờ như mình chưa từng quay về!
Sau khi điện thoại được nối máy, một giọng nói quen thuộc truyền đến: “Về nhà rồi à? Thế nào? Kim Bảo có gầy đi không?”
Viên Mục Dã cười đáp: “Nào có, tôi thấy nó còn béo ra cơ, hôm nay có bận không? Tối đến đây ăn cơm với tôi nhé?”
“Được, tối tôi sẽ qua cậu…” Diệp Dĩ Nguy nói xong cũng dập máy.
Vào buổi tối, Viên Mục Dã gọi mấy món nhắm mà Diệp Dĩ Nguy thích nhất, nhưng cậu chờ đến hơn mười giờ thì anh ta mới ung dung đi đến…
“Trong đội có vụ án à?” Viên Mục Dã hỏi.
Diệp Dĩ Nguy khẽ gật đầu: “Vừa có một vụ án xin bên hành chính xét lại, người kiểm tra thi thể là pháp y Ngô bên phân cục, gia đình người chết đang chất vấn nguyên nhân cái chết, cho nên để tôi đến kiểm tra thi thể lần hai.”
Diệp Dĩ Nguy nói xong thì đặt một hộp cơm lên bàn: “Tôi vừa đi qua quán lần trước nên mua luôn, canh tiết vịt, chắc chắn cậu sẽ thích!”
Viên Mục Dã mở ra nhìn, cậu không tiện nói cho Diệp Dĩ Nguy biết là mình chỉ thích tiết trong đó mà thôi… Sau đó cậu quay người lấy vài chai bia trong tủ lạnh rồi cùng Diệp Dĩ Nguy vừa ăn vừa trò chuyện.
“Mọi chuyện trong nhà xử lý xong rồi hả?” Diệp Dĩ Nguy hỏi.
Viên Mục Dã gật đầu: “Cũng coi như là xong, mấy chuyện còn lại không cần tôi phải có mặt nữa.”
Diệp Dĩ Nguy nghe xong, suy nghĩ rồi lại nói: “Vậy hậu sự của mẹ kế cậu…”
Viên Mục Dã thấy Diệp Dĩ Nguy muốn nói lại thôi thì thản nhiên bảo: “Lúc tôi đi di thể của bà ta vẫn chưa được lấy về, tôi chỉ có thể ủy thác cho ông Ba và con của ông ấy giúp tôi lo hậu sự, cũng coi như chấm dứt tình cảm giữa hai mẹ con.”
Diệp Dĩ Nguy gật đầu nói: “Nếu người đã không còn thì có một số việc cậu cũng nên buông xuống…”
Viên Mục Dã đột nhiên đổi đề tài, cậu hỏi thử: “Anh… có nghĩ đến việc tìm người thân trong nước không?”
Diệp Dĩ Nguy khẽ cười rồi lắc đầu: “Tôi chẳng có người thân nào ở trong nước, mà con người tôi lại rất thờ ơ đối với các mối quan hệ gia đình, có cũng được không có cũng chẳng sao, không cần thiết phải ép buộc mình…”
Viên Mục Dã thấy Diệp Dĩ Nguy nói rất nhẹ nhàng thì hiếu kỳ hỏi: “Anh được cha mẹ bây giờ nhận nuôi lúc mấy tuổi?”
Diệp Dĩ Nguy suy nghĩ rồi trả lời: “Chắc mười mấy tuổi, tôi không nhớ rõ lắm… Sau khi tôi ra nước ngoài thì bị một cơn bệnh nặng, trí nhớ lúc trước khi được nhận nuôi đã trở nên mơ hồ. Hơn nữa, đó cũng không phải ký ức tốt đẹp gì, quên thì quên thôi.”
Viên Mục Dã nhận thấy Diệp Dĩ Nguy không muốn tiếp tục đề tài này, thế là cậu thức thời nói: “Ngày mai tôi có nhiệm vụ, chắc phải đi mất vài ngày…”
Diệp Dĩ Nguy giật mình hỏi: “Cậu vừa về mà lại phải đi à?”
Viên Mục Dã hơi bất đắc dĩ đáp: “Tính chất công việc của số 54 là như vậy, thật ra tình huống của tôi không thích hợp nuôi chó… Nhưng Kim Bảo là do một người bạn giao phó cho tôi, tôi nhất định phải chăm sóc thật tốt cho nó.”