Chương 269: Nấm máu
Nghe Đoàn Phong hỏi vậy, sắc mặt Nguyên Viện lộ vẻ khó xử, cô ấy nóng lòng muốn thanh minh cho mình mấy câu, nhưng trong lòng cũng biết mình làm không đúng nên chỉ ậm ừ không thành câu.
Đoàn Phong thấy vậy cũng chỉ thở dài, sau đó lấy thuốc cầm máu ấn chặt lên chỗ vết thương của Phàn Kim Tiếu lại. Sau khi vết thương bị bịt chặt thì dần dần ngừng chảy máu, nhưng mọi người đều biết đây chỉ là biện pháp tạm thời, cho nên bọn họ phải nhanh chóng đưa anh ta ra khỏi đây.
Lúc này Hoàng Tông Nghĩa cũng nhận ra vấn đề, sắc mặt anh ta nghiêm trọng triệu tập mọi người lại, nghiên cứu xem tiếp theo nên làm gì? Trong lúc này anh ta cũng không gọi Đoàn Phong và Viên Mục Dã đến bàn bạc, vì trong mắt anh ta, người của số 54 chỉ là một đám yếu ớt vô dụng.
Nếu Hoàng Tông Nghĩa đã không có ý muốn thương lượng với người của số 54, thì đương nhiên bọn họ cũng không tự lên tiếng, bọn họ tự bàn bạc với nhau trước...
“Chúng ta lạc đường đúng không?” Tằng Nam Nam lên tiếng trước.
Đoàn Phong gật đầu: “Có vẻ là vậy...”
Hoắc Nhiễm thắc mắc: “Từ lúc đi vào chúng ta đã luôn đi theo một đường thẳng, trong động cũng chỉ có một hướng mà? Chưa từng xuất hiện lối rẽ, sao vô duyên vô cớ lại lạc đường chứ?”
“Lần này tôi thấy Tiểu Nhiễm nói đúng, tôi không tin cứ đi thẳng lại có thể lạc đường?” Trương Khai bồn chồn.
Trương Đại Quân thở dài: “Có lẽ nhóm đầu tiên mất tích cũng nghĩ như vậy!”
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã không nói gì thì nhìn cậu và hỏi: “Nghĩ gì thế? Như mất hồn vậy?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không có gì, tôi còn đang suy nghĩ đến chỗ máu trong sông ngầm kia, không biết có liên quan gì đến Phàn Kim Tiếu không...”
Những người khác nghe Viên Mục Dã nhắc đến trong sông ngầm có máu, tất cả đều hỏi cậu chuyện gì xảy ra, thế là Đoàn Phong kể lại chuyện hai người họ nhìn thấy máu dưới sông ngầm kia.
“Máu đó có phải của những người đã mất tích không?” Hoắc Nhiễm sợ hãi nói.
Viên Mục Dã lắc đầu: “Khó nói lắm... Chúng ta giả thiết rằng những người này cũng gặp tình trạng giống Phàn Kim Tiếu, có phải bọn họ cũng sẽ chọn cách quay lại như chúng ta không?”
Đoàn Phong ngẫm nghĩ: “Ý cậu là chủ nhân của bình nước kia?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Chúng ta đi một đường đến tận đây mà người có thể chất yếu nhất là Nguyên Viện và Dương Tĩnh còn không uống mấy ngụm nước, chứ đừng nói là đội viên thăm dò hang động, cho nên người đã uống hết nước có khả năng cao là vì anh ta cũng đang bị mất máu...”
“Khi nãy bản thân Phàn Kim Tiếu cũng không hề phát hiện ra mình đang chảy máu, ánh sáng trong động lờ mờ, nếu không phải Viên Mục Dã mẫn cảm với mùi máu tươi, thì có lẽ đến khi anh ta ngất xỉu cũng không biết mình đang bị chảy máu.” Tằng Nam Nam trầm giọng xuống.
Trương Khai tiếp lời: “Cho nên khi phát hiện trong nhóm có người bị chảy máu thì người đó đã rất yếu, nên họ cũng quyết định quay lại giống chúng ta, sau đó thì không tìm được đường quay về.”
Đại Quân cau mày: “Có nghĩa là hiện giờ chúng ta đang trải qua nguyên nhân khiến đám người đó mất tích?”
Viên Mục Dã gật đầu, nói: “Chỉ sợ là vậy...”
Đại Quân định nói gì đó thì Hoàng Tông Nghĩa ở đằng trước tuyên bố: “Bây giờ chúng ta không thể tiếp tục đi về hướng này nữa, có lẽ từ khi bắt đầu quay lại chúng ta đã đi sai hướng, cho nên bây giờ chúng ta phải quay lại vị trí lúc nãy rồi tìm lại phương hướng chính xác đã.”
Mặc dù người của số 54 đều cảm thấy cách này không đáng tin cậy, nhưng hiện giờ họ cũng không tìm ra cách nào tốt hơn, nên tất cả đều không nói gì, tạm thời cứ đi theo Hoàng Tông Nghĩa, đi một bước tính một bước!
Thời điểm quay lại, tất cả mọi người không ai nói gì, có lẽ vì tâm trạng của mọi người đều nặng nề! Đến tận khi người đi giữa đội hình là Nguyên Viện đột nhiên “A” lên một tiếng, mọi người mới nhao nhao hỏi cô ấy làm sao?
Nguyên Viện chỉ xuống đất và nói: “Lúc chúng ta đi qua đây tôi không nhìn thấy cây nấm này?”
Nhóm Viên Mục Dã thấy hàng ngũ dừng lại, bèn đi lên trước xem xét. Nhưng khi cậu đẩy nhóm người ra nhìn thấy trên mặt đất mọc từng cụm từng cụm nấm đỏ sẫm, cũng ngẩn người.
Triệu Thiên Ân định dùng chân đá thử thì bị Viên Mục Dã ngăn lại: “Đừng chạm vào! Khả năng có độc...”
Triệu Thiên Ân lập tức thu chân về, Viên Mục Dã ngồi xổm xuống kiểm tra, phát hiện chỗ nấm đó mọc trên băng gạc đầy máu mà bọn họ bỏ lại trên đường!
Viên Mục Dã trầm giọng, nói: “Loại nấm này có vấn đề... nó giống như được máu của Phàn Kim Tiếu nuôi lớn!”
Cậu vừa dứt lời thì Vương Hải Long chỉ phía đằng trước rồi hô lên: “Nhìn kìa, bên kia cũng có...”
Viên Mục Dã nhanh chóng đi về phía kia. Hóa ra trên con đường họ đã đi qua, cứ một khoảng lại có một đám nấm đỏ như máu mọc lên, chắc hẳn chúng đều mọc ra từ những băng bạc thấm đẫm máu kia.
“Sao loại nấm này lại lớn nhanh như vậy? Còn ăn máu người! Chúng ta phải nhanh chóng ra ngoài thôi, tôi không muốn ở chỗ này nữa!” Dương Tĩnh hoảng sợ.
Thật ra trong hoàn cảnh này bản thân con người đều chịu áp lực rất lớn, nếu như gặp những chuyện không thể lý giải thì càng khiến tinh thần dễ hoảng loạn...
Nguyên Viện đứng bên cạnh Dương Tĩnh, bèn đặt tay lên vai cô ấy và trấn an: “Bình tĩnh, cô nhìn tôi này, hít sâu theo tôi nào, hít... thở... tốt, một lần nữa, hít.... thở... thế nào, cảm thấy tốt hơn chưa?”
Dương Tĩnh dần ổn định lại cảm xúc, gật đầu nhẹ: “Không... không sao.”
Mặc dù cảm xúc của Dương Tĩnh đã ổn định lại, nhưng cảm xúc của tất cả mọi người đều mắc kẹt tại chỗ, trong lòng ai cũng băn khoăn không biết nên đi về hướng nào. Mặc dù Hoàng Tông Nghĩa có kinh nghiệm thám hiểm hang động phong phú, nhưng đối mặt với một chuyện ngoài khả năng hiểu biết và kinh nghiệm của anh ta thì cũng mù mờ, chỉ đành làm việc theo trực giác.
Đoàn Phong thấy Hoàng Tông Nghĩa mãi không quyết nên đi theo hướng nào, định cho anh ta một gợi ý thì lúc này xung quanh đột nhiên vang lên tiếng sột soạt, trong không gian yên tĩnh này nghe vô cùng rõ ràng.
Dương Tĩnh vừa bình tĩnh lại đột nhiên hét ầm ĩ, nhảy sang một bên. Lúc này mọi người mới để ý dưới chân cô ấy có một con côn trùng nhiều chân đang bò đến, hơn nữa không chỉ có mình nó, từ âm thanh sột soạt đang vang lên có thể đoán đại khái số lượng của bọn chúng.