Chương 270: Vòng lặp vô hạn
Những côn trùng đột nhiên xuất hiện này dường như bị thu hút bởi loại nấm có màu như máu kia... Đám côn trùng nhiều chân tụ tập ngày càng nhiều, chúng bắt đầu tranh giành những cây nấm máu có hạn trên mặt đấy, tình cảnh lúc đó khiến người chứng kiến nổi da gà...
Mặc dù không phải máu me, nhưng cảnh tượng thực sự khiến người ta không thể thoải mái được, Dương Tĩnh nhát gan đã bắt đầu khóc thút thít.
Tiếng đám côn trùng tranh nhau ăn cây nấm, tiếng phụ nữ khóc, lại thêm không gian ngột ngạt đè nén dưới mặt đất khiến tâm trạng mọi người đều trở nên bực bội, thậm chí có một số đội viên bắt đầu dùng chân giẫm đạp lên đám côn trùng nhiều chân đang bò lại gần mình.
Viên Mục Dã vội vàng ngăn cản họ: “Mọi người đừng lộn xộn! Trong hang đá vôi này, loài côn trùng này không cùng chuỗi thức ăn với chúng ta, nhưng nếu tùy tiện giết bọn chúng... rất có khả năng sẽ thu hút kẻ thù tự nhiên của chúng đến đây. Chúng ta đang không hiểu rõ hoàn cảnh hiện giờ, không ai biết được kẻ thù tự nhiên của đám côn trùng này là gì! Cho nên tạm thời mọi người hãy nghe tôi, nhanh chóng rời khỏi đây, quay lại con đường không có vết máu đi tiếp!”
“Nhưng đường đó là đường sai, chúng ta càng đi càng không thể quay về cửa hang được!” Hoàng Tông Nghĩa lập tức phản đối.
Viên Mục Dã thấy đang trong tình huống nguy cấp, đám côn trùng nhiều chân trên đất ngày càng nhiều, cậu nghiêm giọng nói với tất cả mọi người: “Chúng ta quay lại con đường đó cũng chỉ là giải pháp tạm thời! Nếu ai muốn ở lại chơi cùng đám côn trùng này thì tôi cũng không có ý kiến!”
Viên Mục Dã nói xong thì nhìn về phía đám người số 54, bọn Đoàn Phong đương nhiên sẽ đứng về phía Viên Mục Dã, cho nên bọn họ không ai quay lại đường cũ mà đi theo Viên Mục Dã.
Dương Tĩnh vốn đã sợ đám côn trùng này, cô ấy thấy nhóm Viên Mục Dã đi thì vội vàng kéo Nguyên Viện và nói: “Chị Nguyên đi thôi, em cảm thấy anh Viên Mục Dã nói đúng, nơi này không nên ở lâu...”
Mặc dù Hoàng Tông Nghĩa không đồng ý với đề nghị của Viên Mục Dã, nhưng cũng không chịu nổi đám côn trùng ngày càng đông, cuối cùng anh ta và đội viên của mình đành phải đuổi theo Viên Mục Dã, quay lại con đường không có vết máu vừa rồi.
Mặc dù Phàn Kim Tiếu không còn chảy máu nữa, nhưng mắt vẫn trợn ngược mê man, tuy vẫn có thể tự đi đứng được nhưng dọc đường vẫn cần có người dìu... Cứ như vậy, mặc dù đám người đi quay lại nhưng hoàn cảnh trên đường lại càng ngày càng xa lạ.
Người di chuyển trong hang động tối nếu như không có công cụ tính toán thời gian sẽ rất dễ mất đi ý niệm về thời gian, cảm giác như bị chìm trong bóng tối vĩnh hằng vậy.
Sau khi Viên Mục Dã xác định đã đi cách xa chỗ nấm máu kia mới bảo mọi người dừng chân nghỉ ngơi một lát, sau đó thương lượng xem tiếp theo nên đi đâu... Hoàng Tông Nghĩa vẫn còn giữ ý nghĩ ban đầu, anh ta cảm thấy mọi người nhất định phải quay lại vị trí lúc đầu họ quyết định quay lại kia, bởi vì chính từ vị trí đó mà họ lệch phương hướng.
Nhưng người của số 54 đều cảm thấy lúc đó mọi người đều đi vào theo một đường thẳng, căn bản không hề có chỗ rẽ hay chỗ ngoặt nào sao lại có thể lệch hướng được? Hơn nữa, ai có thể chắc chắn khi ở chỗ đó họ mới bắt đầu sai phương hướng? Chẳng lẽ không thể nào nhầm đường trên đường quay lại sao?
Mặc dù Hoàng Tông Nghĩa không đưa ra được chứng cứ nào để phản bác luận điểm của Viên Mục Dã, nhưng vẫn kiên trì với quan điểm của mình... Dù sao trong đoàn người thì người của Hoàng Tông Nghĩa vẫn chiếm đại đa số, nhóm Viên Mục Dã cũng không thể vì chút ý kiến bất đồng mà tách ra mỗi người đi một ngả, cuối cùng đành bỏ phiếu bằng cách giơ tay để quyết định nghe theo ý kiến của ai.
Trong tình huống bình thường, đội của Hoàng Tông Nghĩa có tất cả mười một người, còn số 54 tính cả Trần Huy, Nguyên Viện và Dương Tĩnh mới được chín người, cho nên dù anh Trần và hai người phụ nữ kia đứng về phía Viên Mục Dã thì cũng không chiếm đa số được.
Nhưng không ngờ, Phàn Kim Tiếu đang mê man không biết có phải do cảm kích với việc Đoàn Phong cầm máu cho mình hay không mà lại bầu một phiếu cho nhóm 54... Biến thành tỷ lệ cân bằng mười mười, cục diện bế tắc tại đó.
Vị đội trưởng Hoàng này là một người có tính cách cực kỳ cố chấp, chỉ cần là chuyện anh ta đã quyết thì người khác rất khó sửa đổi. Viên Mục Dã thấy cứ giằng co thế này không phải là cách, thế là cậu đưa ra một biện pháp giải hòa.
“Không bằng như thế này đi, bây giờ chúng ta quay lại vị trí kia, nhưng điều kiện tiên quyết là đám côn trùng nhiều chân kia phải biến mất hết rồi đã. Nếu như thấy chúng vẫn còn ở đó thì chúng ta phải lập tức quay lại tránh gặp phải động vật có tính công kích khác...”
Dù sao thi người của số 54 đều có hiểu biết về sinh vật học, cho nên ở phương diện này tiếng nói cũng có trọng lượng. Lần này Hoàng Tông Nghĩa không nói gì nữa, anh ta đồng ý quay về đó xem trước, nếu như đám sinh vật gớm ghiếc kia vẫn còn, bọn họ sẽ quay lại đây.
Thật ra từ khi bắt đầu vào hang, người của số 54 đã luôn đi ở cuối đội hình, bọn họ làm như vậy thứ nhất là để tránh có người bị tụt lại phía sau; thứ hai chính là có thể khống chế toàn cục, đồng thời cũng tiện cho họ bàn bạc bí mật...
Lúc này Trương Khai bực bội nói: “Từ khi phát hiện ra Phàn Kim Tiếu bị thương chúng ta vẫn luôn đi qua đi lại trên con đường này, giống như đi trong một vòng lặp vô hạn vậy, nơi này mặc dù hiện giờ chưa thấy nguy hiểm gì quá lớn, nhưng lại luôn khiến tôi có cảm giác nơi này rất kỳ lạ.”
Mấy người Viên Mục Dã sao lại không cảm nhận được điều này chứ? Mặc dù sau khi vào hang động, bọn họ cũng không cảm nhận được phương hướng, nhưng căn cứ vào phản ứng của la bàn trước đó thì bọn họ vẫn luôn đi về hướng Đông Nam, chưa từng lệch sang hướng khác, nhưng vì sao vừa bắt đầu quay lại để đi ra thì mọi thứ lại thay đổi?
Viên Mục Dã lấy la bàn trên người ra lại vô cùng kinh ngạc vì kim la bàn đang quay vòng vòng, dường như có một thứ gì đó đã khiến kim la bàn bị nhiễu.
“Mọi người thử xem la bàn trên người mình có điểm gì kỳ lạ không?” Viên Mục Dã nói to lên.
Mọi người nhao nhao lấy la bàn ra xem, kết quả tất cả đều giống như la bàn của Viên Mục Dã, không cái nào dùng được.
“Trong hang động này phải có một từ trường rất mạnh cho nên mới khiến cho la bàn của chúng ta không hoạt động được!” Trần Huy trầm giọng nói.
Đại Quân nói: “Vậy thì xong đời, không có la bàn chúng ta sẽ như con ruồi mất đầu, chỉ có thể như kẻ mù đi dò dẫm trong cái hang rách này mà thôi!”