Chương 273: Bao vây
Lúc này Bạch Tuấn Ân lầm bầm nói: “Chết hết? Sao lại chết hết chứ? Có phải bọn họ cũng không tìm thấy đường ra không? Bướm... nhất định là những con bướm kia có vấn đề!”
Những thi thể này bên ngoài không thấy có ngoại thương, mà trong nhóm này lại không có nhân viên y tế, cho nên tạm thời rất khó phán đoán nguyên nhân cái chết của những người này... Thế là Đại Quân đề nghị bọn họ quay về gọi Nguyên Viện, để cô ấy đến kiểm tra những thi thể này.
Hoàng Tông Nghĩa nói với Vương Hải Long được coi là bình tĩnh nhất trong đội: “Hải Long, anh và Hiểu Húc quay lại đưa bác sĩ Nguyên đến đây xem thử...”
Nhưng Vương Hải Long và Trương Hiểu Húc đi chưa được bao lâu đã chạy quay lại, Vương Hải Long hoảng hốt nói: “Anh Nghĩa, anh mau đi xem đi, lại không thấy đường khi nãy đâu nữa rồi!”
“Cái gì? Nhất định là do đám bướm kia che đi rồi, sao các cậu không nhặt mấy hòn đá mà ném chứ!” Hoàng Tông Nghĩa tức hổn hển.
Lúc này Viên Mục Dã và Đoàn Phong cũng đi ra khỏi đám nấm kia, đi theo nhóm Hoàng Tông Nghĩa ra ngoài xem xét. Quả nhiên đúng như Vương Hải Long nói, con đường khi nãy đã hoàn toàn biến mất, bọn họ dường như đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Người có cảm xúc không ổn định nhất là Triệu Thiên Ân đột nhiên hét lớn: “Trương Bác! Cao Phong! Mọi người ở đâu? Có nghe thấy tôi nói không? Thang Gia Trình! Địch Minh Phi! Mọi người trả lời tôi một tiếng đi!”
Viên Mục Dã lập tức cản anh ta lại: “Đám bướm kia khi tụ tập lại có thể cách âm, bọn họ không nghe được tiếng anh đâu!”
Trương Hiểu Húc lấy bộ đàm trên người ra: “Chúng ta hẳn là ở rất gần bọn họ, thứ này không thể liên hệ với bên ngoài nhưng chưa chắc đã không liên hệ được với họ!”
Anh ta nói xong thì mở bộ đàm, kết quả ngoài mấy tiếng xoẹt xoẹt thì không còn gì khác... Trương Hiểu Húc trợn tròn mắt nói: “Bây giờ phải làm sao?”
Hoàng Tông Nghĩa nhặt mấy hòn đá lên ném lung tung xung quanh, nhưng tất cả đều như đập vào vánh đá rắn chắc, cũng không xuất hiện tình cảnh đáng sợ từng đàn từng đàn bươm bướm bay lên.
Ném đá không được, anh ta quay lại hỏi Viên Mục Dã: “Lúc nãy các anh làm sao phát hiện ra đám bướm đó?”
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ: “Là khí lưu... Trong hang động đá vôi này không có gió lưu chuyển, cho nên những con bướm ngụy trang kia có thể ngụy trang không chút dấu vết, chỉ khi nào có gió thổi qua thì cánh của chúng mới có chuyển động. Lúc nãy do anh Đại Quân chạy đến kéo theo khí lưu tạo thành gió thổi lên cánh của chúng mới khiến chúng tôi nhận ra đám bướm đó.”
Trương Khai vỗ vai Đại Quân: “Mập, không thì anh chạy thêm vài vòng đi!”
“Cút, cậu muốn tôi mệt chết à! Trước đó chỉ là ăn may thôi, hay là cậu thổi lên bức vách kia đi, chắc là hiệu quả cũng như nhau đấy!” Trương Đại Quân tức giận nói.
Hai người họ còn đang mải khẩu chiến thì Triệu Thiên Ân đột nhiên phun ra một ngụm máu khiến tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.
Viên Mục Dã vội đến hỏi: “Trong miệng anh có vết thương à?”
Triệu Thiên Ân đau đớn lắc đầu: “Không có, trong miệng tôi không có vết thương...”
Đoàn Phong dùng đèn pin chiếu vào trong miệng Triệu Thiên Ân, sau đó trầm giọng nói: “Nếu không phải vết thương trong miệng thì có thể là do nội tạng chảy máu...”
Triệu Thiên Ân hoảng sợ kích động nói: “Vì sao lại chảy máu nội tạng! Trước đó tôi cũng đâu bị thương, tôi...”
Vương Hải Long vội trấn an anh ta: “Thiên Ân, Thiên Ân, nói tôi biết có phải cậu bị loét dạ dày không?”
Triệu Thiêu Ân ngẩn người suy nghĩ sau đó gật đầu nói: “Đúng, tôi bị loét dạ dày...”
Vương Hải Long gật đầu nói: “Vậy thì có khả năng là bị chảy máu dạ dày.”
Mọi người nghe xong trong lòng đều chìm xuống, trước đó Phàn Kim Tiếu bị một vết thương nhỏ ở tay mà đã chảy máu đến mất nửa mạng rồi, mà đấy còn là ở tay có thể bó chặt lại để cầm máu, Thiên Ân thì biết buộc cái gì lại!
Bầu không khí tuyệt vọng nhất thời lan ra tất cả mọi người, Triệu Thiên Ân như bị rút hết khí lực toàn thân...
Viên Mục Dã an ủi anh ta: “Anh đừng lo lắng, chảy máu dạ dày chưa chắc đã nghiêm trọng hơn Tiểu Phàn, tốt xấu gì chỗ máu đó cũng vẫn nằm trong bụng anh, tôi nghe nói bệnh viện có loại máy móc có thể thu máu của bệnh nhân lại lọc qua dùng lại cho chính bệnh nhân đó, cho nên chúng ta chỉ cần nhanh chóng tìm được cửa ra thì anh sẽ không sao đâu!”
Triệu Thiên Ân cười khổ: “Thật sao? Được, vậy tôi tin chuyên gia sinh thái một lần.”
Thật ra mọi người đều biết Viên Mục Dã chỉ đang an ủi Triệu Thiên Ân, tình hình của anh ta còn nghiêm trọng hơn Phàn Kim Tiếu nhiều, nếu như không đoán sai thì hiện giờ trong dạ dày Triệu Thiên Ân đã đầy máu, cho nên anh ta mới nôn máu ra ngoài.
Viên Mục Dã thấy cứ tiếp tục thế này không ổn, cậu quay lại chỗ đám thi thể kia, cẩn thận quan sát tình trạng chết của họ và những cây nấm máu mọc khắp nơi kia...
Lúc này Đoàn Phong cũng đi đến: “Cậu nghi ngờ những người này đều chết vì mất máu quá nhiều sao?”
Viên Mục Dã gật đầu nói: “Tôi vừa nhìn lại, những người này mặc dù bên ngoài không có vết thương chí mạng, nhưng với chỗ nấm máu này thì chắc chắn trước khi chết bọn họ đã bị chảy rất nhiều máu. Còn cả những người trong nước kia nữa... anh có nhớ chỗ máu chúng ta nhìn thấy trong sông ngầm không?”
Sắc mặt Đoàn Phong âm trầm: “Ý cậu là chỗ máu đó cũng là của bọn họ?”
Viên Mục Dã chỉ vào con suối: “Nếu như tôi đoán không sai thì con suối này có thông với sông ngầm kia, cho nên máu của bọn họ mới trôi đến đó.”
Viên Mục Dã ngồi xổm xuống trước mặt một thi thể: “Nhưng có một điều tôi vẫn không thể nghĩ ra được, đó là thứ gì đã khiến họ không ngừng chảy máu? Nếu như Tiểu Phàn là do vết thương trên tay đã tiếp xúc với loại vật chất nào đó, vậy Triệu Thiên Ân thì sao? Dạ dày anh ta bị chảy máu thì nên giải thích thế nào? Chúng ta từ khi vào hang đều uống nước mang theo, không thể nào nhiễm độc được.”
Đoàn Phong thở dài: “Nhất định có con đường lây nhiễm khác... hoặc có thể nói là hiện giờ chúng ta đều bị lây nhiễm rồi, những người bị chảy máu là do trong hoặc ngoài cơ thể của họ có vết thương. Dù sao người bình thường có một số chỗ dễ chảy máu cũng rất phổ biến, cho dù không bị vết thương ngoài da… thì cũng còn có chảy máu hệ tiêu hóa, chảy máu lợi, chảy máu tử cung, chảy máu mao mạch, mạch máu...”
Viên Mục Dã nghe xong vô cùng hoang mang nói: “Nhưng vấn đề bây giờ là thứ gì đã dẫn đến hiện tượng chảy máu mất kiểm soát này? Là virus hay vi khuẩn? Hay là ký sinh trùng?”