Chương 286: Đốt lửa
Lúc này ở cửa hang cũng xảy ra chuyện, mặc dù Trương Khai và Đại Quân đã hạ gục vài tên, nhưng mấy cái thứ này cứ như mãi mãi không thể bị đánh bại vậy, bọn chúng lại nhanh chóng bò dậy một lần nữa.
Cũng có thể do hành động phá hoại của mấy người Đoàn Phong ở bên trong đã khiến những kẻ này càng lúc càng điên cuồng… Cuối cùng mấy người Trương Khai không ngăn được nên để những tên đó lao vào trong hang.
Trong lúc này, mấy người Viên Mục Dã cũng bắt đầu ra tay giết côn trùng, nhưng mấy con vật kia mặc dù rất nhỏ nhưng lại chiếm ưu thế về số lượng, bọn chúng ép mọi người liên tục lùi về phía sau.
Đoàn Phong thấy đám người sống chẳng ra sống, chết không ra chết kia đều lao vào trong hang thì cắn răng túm một tên trong số đó và ném vào đám côn trùng… Không ngờ đám côn trùng chẳng phân biệt địch ta, hễ cái gì dâng đến miệng là chén hết.
Viên Mục Dã thấy làm như vậy có thể ngăn đám sâu này một lúc, cậu cũng không ngại gì nữa mà gia nhập với Trương Khai và Đại Quân, bọn họ ném hết những tên đã bị đánh bại vào đống côn trùng, những người còn lại thì tranh thủ vác Thang Gia Trình đang bất tỉnh chạy ra cửa hang.
Nhưng Viên Mục Dã cũng hiểu, một khi đám côn trùng này không còn gì ăn nữa, chỉ sợ bọn chúng sẽ lại ra tay với mọi người, hiện giờ chỉ hy vọng mấy con vật này không biết bơi…
Viên Mục Dã nghĩ đến đây bèn quay đầu nói với Trương Khai và Đại Quân. “Mau dẫn theo thằng nhóc to xác này bơi sang bờ bên kia trước đi!”
Trương Khai vội hỏi: “Vậy còn anh và đội trưởng Đoàn?”
“Chúng tôi ở lại thêm một lúc!” Viên Mục Dã trả lời mà không cần nghĩ.
Trong lúc nói chuyện đã có côn trùng bò ra từ trong hang, Đoàn Phong tiến lên giẫm vài cái cho nát bét… Nhưng rất nhanh đã có con thứ hai bò lên mu bàn chân của anh ta, cũng may nó đã bị Đoàn Phong hất bay.
Viên Mục Dã thấy cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, nhất định phải nghĩ ra biện pháp kéo dài thời gian, cậu rút từ trong túi ra một vỉ cồn sát trùng, sau đó bật lửa rồi liên tục ném vào đám côn trùng trong hang.
Chiêu này đúng là rất có tác dụng, dường như đám côn trùng đó đều sợ lửa, cả đám thi nhau né tránh ánh lửa màu lam của rượu sát trùng… Viên Mục Dã thấy đám côn trùng này sợ lửa thì lại tiếp tục châm lửa rồi ném vào hang.
Đoàn Phong thấy vậy bèn cười bảo: “Tại sao tôi không nghĩ ra chiêu này nhỉ?” Thế là anh ta cũng nổi cơn thích thú, lấy cồn sát trùng từ trong túi ra rồi đốt hết viên này đến viên khác, sau đó ném vào trong hang.
Viên Mục Dã đang ném lấy ném để bỗng có cảm giác không ổn, cậu thấy lửa trong hang đang dần trở nên lớn hơn, nó không còn là màu lam nữa mà là ngọn lửa màu vàng cuồn cuộn khói đen.
Viên Mục Dã giật mình hỏi: “Sao lửa lại cháy mạnh hơn thế này?”
Đoàn Phong nghe vậy cũng dừng động tác trong tay, bồn chồn hỏi: “Chẳng lẽ lượng dầu trên người đám sâu kia quá lớn nên cháy to hơn chăng?”
Vân Mục Dã lắc đầu: “Không đúng… Trong hang có thể có vật dẫn cháy khác.”
Chẳng mấy chốc một mùi thối của lưu huỳnh bay từ trong hang ra, hai người liếc nhau một cái rồi hiểu ngay là chuyện gì đã xảy ra! Lúc bọn họ đi vào đã không để ý, hóa ra trong hang đá vôi nhỏ này mà cũng có than đá.
Xem ra lớp than trong hang đã bị bắt lửa bởi chỗ rượu sát trùng mà bọn họ ném vào…