Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 294: Dấu răng

Chương 294: Dấu răng

Theo như Lý Sở nói, loại xe bán kem này thuộc về một đại lý bán kem tên là “Đại Mỹ”, chiếc xe mất tích vốn bán ở huyện khác, trong tình huống bình thường không thể nào có hai chiếc xe bán kem cùng xuất hiện trong một khu được.
Sau đó cảnh sát bắt đầu điều tra hành trình di chuyển của chiếc xe bán kem kia, chẳng mấy chốc họ đã điều tra ra được đại khái tuyến đường di chuyển ngày xảy ra sự việc, đồng thời họ chỉ dùng thời gian một ngày đã xác định được vị trí hiện tại của chiếc xe mất tích kia.
Viên Mục Dã không ngờ cảnh sát ở cái huyện nhỏ này lại làm việc nhanh như vậy, bọn họ chỉ đợi một ngày đã có tin tức, thế là hai người lập tức chạy đến.
Chiếc xe bán kem mất tích bị vứt lại trong một nhà máy xi măng bỏ hoang ở ngoại thành, đồng thời họ còn tìm thấy một số bộ phận cơ thể người trong tủ lạnh trên chiếc xe...
Khi Diệp Dĩ Nguy và Viên Mục Dã đến hiện trường, bốn phía đã được giăng dây cảnh giới, bởi vì trong huyện không có pháp y nên tạm thời trưng dụng Diệp Dĩ Nguy lâm trận.
Khi xe bán kem được tìm thấy, bên trong tương đối sạch sẽ, chắc đã được dùng thuốc sát trùng dọn dẹp sạch sẽ một lượt từ trong ra ngoài... Nếu không phải trong tủ lạnh còn chứa phần thi thể đang bắt đần phân hủy thì chiếc xe này có thể nói là sạch như li như lau.
Viên Mục Dã đi sau Diệp Dĩ Nguy lên xe bán kem, nhưng khi cậu nhìn thấy thứ bên trong tủ lạnh thì dạ dày lập tức cuộn lên. Nếu như Diệp Dĩ Nguy không nói với cậu đống thịt nhão kia đã từng là người thì cậu cũng không nhận ra được.
Ngay sau đó Diệp Dĩ Nguy lần lượt lấy những mảnh thi thể trong tủ lạnh ra, sắp xếp các phần lại thì xác nhận là có hai người. Thật ra Viên Mục Dã không cần nhìn cũng biết hai người bị hại này là ai... chắc chắn là hai nhân viên trên chiếc xe bán kem này.
Hai sinh mệnh vô tội cứ thế mất đi, có lẽ hai người này đến lúc chết cũng không hiểu vì sao mình lại xui xẻo như vậy? Nhưng theo từng bước kiểm tra thi thể thì Diệp Dĩ Nguy còn đưa ra một kết luận đáng sợ hơn nhiều...
Đó là trên các phần thi thể của hai người này có lưu lại rất nhiều dấu răng động vật, sau khi giám định thì những dấu răng này thuộc về động vật linh trưởng. Nhưng gần núi Phượng Minh đến khỉ cũng không có thì lấy đâu ra động vật linh trưởng? Cho nên những dấu răng này chỉ có thể thuộc về đồng loại của chúng ta, chính là con người.
Ngay lập tức những tin đồn về “Kẻ ăn thịt người” nhanh chóng lan truyền khắp huyện Lâm Đài, khiến cho lòng người đều hoảng hốt, ngay cả Viên Mục Dã cũng không ngờ chỉ điều tra vụ án mất tích mà lại dẫn đến cả vụ án kẻ biến thái ăn thịt người.
Bởi vì tính chất của vụ án đã tăng lên, cho nên cấp trên quyết định phái Từ Lệ đến tiếp nhận vụ này, cứ như vậy khi Viên Mục Dã muốn biết thêm về tình tiết vụ án cũng thuận tiện hơn một chút...
Buổi tối quay lại đồn cảnh sát đón Kim Bảo, nó đang tủi thân nép vào bên cạnh hai chú chó cảnh sát, đến thở mạnh cũng không dám. Nhìn thấy Viên Mục Dã quay về, nó lập tức kích động nhảy dựng lên, kết quả lại bị sợi dây thừng trên cổ kéo ngược trở lại.
Cảnh sát trực ban thấy Viên Mục Dã quay về đón chó thì chủ động dắt Kim Bảo qua. Con chó nhỏ đi đến cạnh Viên Mục Dã vẫn không ngừng ỉ ôi, Viên Mục Dã đành ngồi xổm xuống sờ đầu nó và nói: “Đồ nhỏ mọn, không phải tao đã đến đón mày rồi sao?”
Trên tay Diệp Dĩ Nguy vẫn còn việc chưa xong nên Viên Mục Dã đưa Kim Bảo ra xe chờ anh ta trước, đồng thời cũng âm thầm suy tính xem đêm nay có nên đi đến chỗ chiếc xe kem kia kiểm tra không?
Đang nghĩ ngợi thì Diệp Dĩ Nguy đã mở cửa xe ngồi vào trong: “Ngày mai Từ Lệ sẽ đến, chuyện còn lại giao cho anh ta đi! Cậu nói xem, hai ngày nghỉ của chúng ta trôi qua thật có ý nghĩa nhỉ...”
Viên Mục Dã biết Diệp Dĩ Nguy đang nói mỉa, bèn dùng giọng xin lỗi đáp: “Không ngờ tìm mẹ con Lương Tĩnh lại liên lụy đến vụ án lớn như vậy, lãng phí mất một kỳ nghỉ của anh.”
Diệp Dĩ Nguy cười bảo: “Không sao, tôi cũng báo Từ Lệ đổi phép rồi, chờ sau này anh ta sẽ bổ sung cho tôi sau... Còn cậu, hiếm khi có được ngày nghỉ lại dùng hết vào chuyện tìm người này.”
Viên Mục Dã thở dài: “Ài, thế mới nói dù thế nào cũng không nên xen vào chuyện của người khác nhỉ? Bởi vì một khi đã để ý là phải để ý đến cùng...”
Hai người mệt mỏi cả ngày, quay lại nhà nghỉ là đi ngủ sớm, nhưng trong lòng Viên Mục Dã vẫn băn khoăn muốn đến chỗ xe bán kem kia xem lại, thế là cậu ngủ đến sau nửa đêm thì lặng lẽ bò dậy.
Không ngờ Diệp Dĩ Nguy ngủ rất tỉnh, Viên Mục Dã vừa mặc quần áo xong anh ta đã tỉnh lại: “Đêm hôm khuya khoắt cậu định đi đâu thế?”
Viên Mục Dã nghe thấy tiếng bèn quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Dĩ Nguy mơ mơ màng màng ngồi dậy, cậu nói nhỏ: “Anh ngủ tiếp đi, tôi muốn đi xem lại chiếc xe bán kem kia...”
Diệp Dĩ Nguy thở dài: “Ngày mai đi xem không được à?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Ban ngày đi không được, bình thường buổi tối tư duy của tôi đều nhạy cảm hơn...”
Diệp Dĩ Nguy hừ một tiếng: “Đừng tưởng tôi không biết trước kia cậu và Từ Lệ thường xuyên đêm hôm khuya khoắt chạy đến hiện trường phá án! Đúng rồi... hôm nay Từ Lệ không ở đây, để tôi đi cùng cậu!”
Viên Mục Dã thấy Diệp Dĩ Nguy chuẩn bị đứng dậy vội vàng nói: “Anh đi theo làm gì? Tôi đi một lát sẽ về ngay.”
Lúc này Diệp Dĩ Nguy đã tự mặc quần áo xong xuôi: “Chiếc xe bán kem kia đậu ở bãi xe đằng sau đồn cảnh sát, đêm hôm khuya khoắt một mình cậu đi vào được mới là lạ đấy?”
Viên Mục Dã nghĩ cũng đúng, sao mình lại quên mất điều này chứ? Xem ra trước khi Từ Lệ đến đúng là cần Diệp Dĩ Nguy đi cùng mình, thế là hai người họ lặng lẽ đi ra cửa không làm kinh động đến Kim Bảo đang ngủ say.
Khi hai người họ đến đồn cảnh sát, đúng như lời Diệp Dĩ Nguy nói, người quen bên trong đều đã tan làm, chỉ có một cảnh sát lớn tuổi gác cổng, nếu không phải Diệp Dĩ Nguy xuất trình thẻ cảnh sát thì bọn họ không vào được.
Sau khi làm xong thủ tục đăng ký, Diệp Dĩ Nguy đi cùng Viên Mục Dã đến bãi đỗ xe phía sau, chiếc xe bán kem được trang trí đáng yêu cô độc nằm yên một chỗ... Không ai có thể ngờ trong một chiếc xe bán kem đáng yêu như vậy lại phát sinh thảm án ăn thịt người ghê rợn?
Chiếc xe bán kem cũng không bị khóa, chỉ tạm thời dùng giấy niêm phong dán lại, Viên Mục Dã không muốn xé rách giấy niêm phong nên cẩn thận lột nó ra. Tình hình bên trong cũng không khác gì so với khi Diệp Dĩ Nguy nhìn thấy lúc trời sáng, cho nên đương nhiên anh ta không cần lên xe cùng với Viên Mục Dã...
Hơn nữa, ít nhiều gì anh ta cũng biết nguyên tắc điều tra án của Viên Mục Dã, cho nên chỉ đứng bên ngoài dựa người vào xe, buồn chán nghịch điện thoại.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất