Chương 295: Tình tiết vụ án phức tạp
Sau khi Viên Mục Dã lên xe thì mở đèn pin soi xung quanh, nếu như hai nhân viên bán kem xui xẻo kia chết trên chiếc xe này, chắc hẳn cậu phải cảm nhận được từ trường tư duy của họ.
Nhưng Viên Mục Dã lên xe một lúc lâu mà xung quanh vẫn không có chút biến hóa nào, đúng lúc cậu định đi xuống thì đột nhiên nghe thấy một ca khúc vui vẻ của trẻ em vang lên...
Viên Mục Dã ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện trong xe dần sáng lên, có hai người mặc quần áo đồng phục giống người bán kem trẻ tuổi sáng nay đang bận rộn đi đi lại lại, nhìn họ khoảng tầm hai mươi tuổi.
Bọn họ cũng giống đa số những người trẻ tuổi khác vừa làm việc vừa nói mấy chuyện phiếm, như là không kiêng kỵ oán trách công việc này không có tương lai, hay chuyện mình cùng với bạn gái cãi nhau.
Nhưng họ không thể nào ngờ rằng, không đến một tiếng sau cuộc sống của bọn họ đã kết thúc, hơn nữa còn theo cách mà người bình thường không thể tưởng tượng ra được...
Bởi vì trong xe đã bán được khá nhiều kem, nên hai người đang dọn dẹp để chuẩn bị tan làm. Không ngờ đúng lúc này cửa sổ vang lên tiếng đập vào cửa kính, Viên Mục Dã theo âm thanh nhìn lại, cậu nhìn thấy hai người đàn ông đứng bên ngoài.
Khi nhìn thấy hai người này, trong lòng Viên Mục Dã trầm xuống, bởi vì hai người đó, một người là đàn anh từ trên trời rơi xuống của cậu, Thạch Lỗi, người còn lại chính là tay tình nguyện viên có đôi mắt màu vàng đã xuất hiện ở viện mồ côi.
Hai người trẻ tuổi đều không ngờ lúc này vẫn còn có khách nên vội vàng hạ kính xe xuống và nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi không còn nhiều vị lắm, chỉ còn vị bơ và chuối tiêu thôi!”
Thạch Lỗi vừa cười vừa bảo: “Còn nhiều không? Chúng tôi mua cho công ty, đêm nay phải tăng ca nên mọi người đều muốn ăn đồ ngọt!”
Một người trẻ tuổi trong xe vui vẻ nói: “Nếu các vị không ngại chỉ còn hai vị, thì có lẽ còn khoảng hai mươi ly nữa, chắc là đủ chứ?”
“Ừm, cũng được, thế này đi, chúng tôi ngồi cạnh xe chờ, hai người sắp gọn xong thì gọi chúng tôi một tiếng nhé!” Thạch Lỗi chân thành nói.
Khách hàng là Thượng Đế, hơn nữa gọi họ một câu cũng không phải việc khó nên hai người vui vẻ đồng ý. Sau khi sắp xếp kem gọn gàng, một trong hai người trẻ tuổi xuống xe gọi bọn Thạch Lỗi, đến khi bọn họ quay lại thì đã là dáng vẻ khác.
Tên mắt vàng chưa từng lên tiếng bỗng nói: “Xung quanh không có ai, việc gì phải mất công thế?”
Thạch Lỗi vẫn cười rạng rỡ: “Bởi vì tôi muốn ăn kem ly!”
Hai người trẻ tuổi mặc dù không hiểu hai người kia nói vậy có ý gì, nhưng trong lòng họ cũng có dự cảm không lành, dù sao bọn họ cũng còn trẻ, ngựa non háu đá, cảm thấy cho dù hai người kia có ý đồ xấu thì cũng là hai đấu hai, chưa chắc bọn họ đã phải chịu thiệt thòi. Nhưng bọn họ đâu thể ngờ hai người mình đối mặt không phải người bình thường mà là hai tên ma quỷ đáng sợ!
“Lạch cạch...” Kem ly trong tay hai người đều rơi xuống đất, sau đó bọn họ hoảng sợ ôm lấy cổ mình, như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt cổ họng họ, khiến bọn họ trong nháy mắt đã không thể hít thở.
Lúc này tên mắt vàng đi đến cạnh xe, lại gần hai người kia ngửi ngửi, sau đó nói với vẻ say mê: “Chính là mùi này... Động vật trước khi chết đều tỏa ra thứ mùi thật hấp dẫn.”
Vẻ mặt Thạch Lỗi đầy khinh bỉ: “Đúng là con mẹ nó biến thái...” Sau khi nói xong, gã dùng sức nắm chặt hai tay lại, hai người trẻ tuổi kia lập tức không giãy giụa nữa, thân thể mềm nhũn ngã xuống.
Sau đó ảo ảnh trước mắt Viên Mục Dã hoàn toàn biến mất, cậu lại quay về bóng tối trong chiếc xe bán kem. Lúc này cậu quay đầu nhìn lại thì phát hiện Diệp Dĩ Nguy đang đứng ở cửa xe nhìn mình chằm chằm, cậu cười bảo: “Dáng vẻ khi nãy của tôi không dọa anh chứ?”
Diệp Dĩ Nguy lắc đầu: “Cậu... thực sự có thể nhìn thấy ma sao?”
Viên Mục Dã nhún vai: “Ai biết được? Cái này chủ yếu liên quan đến trình độ nhận biết, người không hiểu thì cho là có thể thấy ma, còn đối với tôi đây là một loại dị năng, ở số 54 thì được gọi là từ trường tư duy.”
Diệp Dĩ Nguy hứng thú nói: “Từ trường tư duy? Nói như vậy cậu thực sự có thể nhìn thấy người đã chết? Bọn họ đã nói gì với cậu?”
Viên Mục Dã bị Diệp Dĩ Nguy chọc cười, cậu lắc đầu đáp: “Tôi chỉ có thể hình thấy hình ảnh trước khi chết của người đó, giống như cảnh sát tái hiện lại hiện trường phạm tội vậy, có điều thứ tôi nhìn thấy là người chết tự tái hiện lại hiện trường mà mình đã chết.”
Sắc mặt Diệp Dĩ Nguy hơi biến đổi, anh ta nói: “Chuyện này Từ Lệ cũng biết?”
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi trả lời: “Anh ta chưa bao giờ hỏi tôi như anh hỏi, mà tôi cũng không giải thích rõ như vậy cho anh ta biết. Đối với năng lực của tôi, anh ta vẫn luôn giữ thái độ ngầm hiểu, cho nên chỉ cần gặp vụ án khó giải quyết anh ta sẽ đến tìm tôi nhờ giúp đỡ.”
Diệp Dĩ Nguy gật đầu: “Thì ra là thế... vậy khi nãy cậu thấy gì rồi?”
Viên Mục Dã không nghĩ tới vụ án này lại liên quan đến Thạch Lỗi và tên mắt vàng, chuyện này đúng là vượt ra khỏi dự đoán của cậu. Xem ra tập đoàn Mạnh Thị này không hề đơn giản, nếu không việc tranh giành tài sản của một gia tộc giàu có sao lại phức tạp như vậy?
Nhưng vấn đề bây giờ là Viên Mục Dã có nên nói chuyện này cho Diệp Dĩ Nguy biết hay không? Hiện giờ cậu cũng không phán đoán được rốt cuộc thực lực của đối phương mạnh đến mức độ nào, cũng chính vì nguyên nhân này mà lúc trước cậu không nói thật cho Từ Lệ biết...
Diệp Dĩ Nguy thấy Viên Mục Dã đứng nguyên không nói gì, lại tưởng cậu lại nhìn thấy thứ gì đó nên cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ đứng yên một chỗ chờ đợi. Còn Viên Mục Dã thì lợi dụng khoảng thời gian này để không ngừng suy tính trong lòng, rốt cuộc mình nên nói với Diệp Dĩ Nguy như thế nào
Một lúc sau, Viên Mục Dã mới trầm giọng nói với Diệp Dĩ Nguy: “Vụ án này có lẽ khá phức tạp... cá nhân tôi cảm thấy cảnh sát sẽ không điều tra ra kết quả gì.”
Diệp Dĩ Nguy nhướng mày, hỏi: “Câu này không giống như lời mà cậu có thể nói ra nhỉ? Vậy cậu nói xem vụ án này phức tạp thế nào?”
Viên Mục Dã thở dài: “Nếu như tôi nói độ phức tạp của vụ án này vượt xa cả tưởng tượng của anh, đồng thời tôi đề nghị anh không tham gia thì thế nào?”
Diệp Dĩ Nguy hơi sửng sốt, sau đó sắc mặt anh ta dần dần trầm xuống, anh ta nói: “Bản thân tôi là một pháp y, là người cùng cảnh sát tham gia vào điều tra các vụ án giết người, sao tôi có thể không tham gia chứ?”
Viên Mục Dã thấy Diệp Dĩ Nguy có vẻ tức giận, đành bất đắc dĩ nói: “Anh có tin tôi không? Anh cảm thấy tôi sẽ hại anh sao? Thủ phạm trong vụ án này đã từng xuất hiện trong một vụ án khác mà Từ Lệ điều tra, vụ án đó cho đến giờ vẫn chưa kết án...”