Chương 297: Nghĩa vụ phá án
Diệp Dĩ Nguy đột nhiên vỗ trán nói: “Vậy thì mẹ con Lương Tĩnh chắc chắn còn sống.”
Viên Mục Dã gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy, nếu đối phương chỉ đơn giản muốn giết chết mẹ con Lương Tĩnh thì không phải quá dễ dàng sao, nhưng bọn chúng lại tốn công tốn sức bắt cóc hai mẹ con họ, điều này chứng tỏ hai mẹ con Lương Tĩnh phải còn sống mới có giá trị với bọn chúng...”
“Nhưng vấn đề là chúng bắt cóc mẹ con Lương Tĩnh thì được lợi gì? Uy hiếp người nhà họ Mạnh hiện giờ sao? Hay muốn dùng bọn họ để điều khiển toàn hộ tập đoàn Mạnh Thị?” Diệp Dĩ Nguy không hiểu.
Viên Mục Dã lắc đầu: “Mặc dù tập đoàn Mạnh Thị là một doanh nghiệp lớn, nhưng nếu đối phương chỉ làm vậy vì tiền thì cũng không cần làm nhiều bước rắc rối như thế... Nhất định là có một lý do mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi.”
Diệp Dĩ Nguy ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi cảm thấy phản ứng của Lương Tĩnh trong đoạn video kia có gì đó kỳ lạ. Trước đấy, khi cô ta nhìn thấy những người tình nguyện viên đều không hề có phản ứng gì, chỉ đến khi nhìn vào mắt gã mắt vàng thì mới nổi điên lên.”
“Anh nghi ngờ Lương Tĩnh đã quen gã mắt vàng từ trước? Đồng thời cũng biết bọn họ định làm gì mình?” Viên Mục Dã hỏi lại.
Diệp Dĩ Nguy gật đầu: “Ừm, nếu không cô ta sẽ không có phản ứng mạnh như thế... Ngày mai tổ Từ Lệ đến cậu định làm thế nào?”
Viên Mục Dã suy nghĩ một lúc: “Đi một bước tính một bước vậy, cứ để anh ta điều tra xem có thể tra ra đến đâu rồi tính đến đó, tóm lại chuyện này không nên để nhiều người biết thì tốt hơn.”
Lúc này Diệp Dĩ Nguy đột nhiên nghiêm túc nhìn Viên Mục Dã: “Tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?
Viên Mục Dã thoáng sửng sốt, sau đó cậu vừa cười vừa nói: “Vấn đề gì?”
“Những chuyện này ngoài tôi ra còn ai biết không?” Diệp Dĩ Nguy hỏi.
“Ngoài anh ra thì chỉ có mấy người Đoàn Phong biết.” Viên Mục Dã thật lòng khai báo.
Diệp Dĩ Nguy chất vấn: “Khi cậu nói cho bọn họ có do dự như nói với tôi không?”
Viên Mục Dã bật cười: “Chuyện gì thế? Có một số việc không cần tôi phải chủ động nói cho họ biết, chúng tôi đều cùng nhau trải qua.”
Diệp Dĩ Nguy nghe xong chỉ cười, không nói gì nữa, hai người cứ thế kết thúc chủ đề đêm nay...
Sáng sớm hôm sau, Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nhìn đồng hồ đã qua mười một giờ trưa. Xem ra đêm hôm qua bọn họ ngủ rất muộn, cho nên buổi sáng mới không dậy nổi.
Từ Lệ gọi điện thoại báo đội bọn họ đã đến đồn cảnh sát địa phương, bảo hai người Viên Mục Dã nhanh đến đó gặp mặt. Hai người vội vàng bò ra khỏi giường, chẳng kịp ăn sáng đã vội vội vàng vàng chạy đi.
Có lẽ Kim Bảo là nhân vật không vui nhất mấy ngày nay, bởi vì ngày nào nó cũng bị ép làm bạn với đám chó cảnh sát kia. Mặc dù trong lòng nó rất không nguyện ý, ngoài miệng cũng biểu thị phản đối mãnh liệt, nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì...
Khi hai người Viên Mục Dã chạy đến đồn cảnh sát trong huyện thì nhóm Từ Lệ đang ngồi trong phòng húp mì tôm, thấy Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy đến, bọn họ thi nhau hỏi kỳ nghỉ của hai người thế nào?
Diệp Dĩ Nguy tức giận nói: “Mua xổ số còn chẳng được may mắn như thế, xem ra núi Phượng Minh này không hợp với ngày sinh tháng đẻ của tôi, lần sau đừng hòng tôi đến đây chơi nữa!”
Từ Lệ cười bảo: “Pháy y Diệp, cậu từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài học ABC mà cũng tin vào mấy cái thứ ngày sinh tháng đẻ này sao?”
Diệp Dĩ Nguy phản bác: “Tôi không được coi là ABC, ABC là người Trung Quốc ra đời ở Mỹ, còn tôi sinh ra ở Trung Quốc, mười mấy tuổi mới ra nước ngoài đi học... cho nên sao có thể coi là ABC được?”
Từ Lệ bị Diệp Dĩ Nguy nói mấy câu chặn họng nên không tiếp tục ba hoa nữa, anh ta cúi đầu tiếp tục ăn mì tôm của mình...
Trước khi đến, Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy đã bàn bạc xong, chuyện này vẫn làm theo nguyên tắc của cậu lúc trước, để cảnh sát tiến hành điều tra bình thường, có thể điều tra đến bước nào thì tính bước đó, như vậy Thạch Lỗi sẽ không ra tay xử tử nhóm Từ Lệ.
Lúc này Từ Lệ ăn hai ba miếng hết sạch chỗ mì tôm, anh ta chớp chớp mắt nhìn Viên Mục Dã, sau đó nói: “Tiểu Diệp đã trả phép, cậu cũng không có việc gì chứ? Hay là đi theo chúng tôi phá án cho đỡ nghiền đi?”
Viên Mục Dã buồn cười đáp: “Vất vả lắm tôi mới được nghỉ mà lại phải phục vụ các anh phá án à?”
Từ Lệ dùng vẻ mặt gian trá, tiếp tục thuyết phục: “Không thể nói như thế được, việc cậu làm được tính là cống hiến cho xã hội, phát huy năng lực dư thừa! Lát nữa cậu đi với tôi xem chiếc xe bán kem kia thế nào nhé?”
“Hôm qua tôi đã xem chiếc xe đó rồi... không có vấn đề gì.” Viên Mục Dã thuận miệng nói.
Từ Lệ nghe xong tỏ vẻ thất vọng rồi gật đầu bảo: “Không sao, vậy trước tiên điều tra từ các mối quan hệ xã hội của hai người bị hại đã... Tôi không tin trong một huyện nhỏ này mà lại có biến thái ăn thịt người!”
Nghe Từ Lệ nói vậy, Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy đều không tự chủ mà nhìn ra hướng khác...
Việc điều tra sau đó cũng không khác nhiều so với suy đoán của Viên Mục Dã, điều tra hai ngày trời cũng không tìm được manh mối nào, trong lúc đó Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy cũng lén lút điều tra về tay tình nguyện viên kia, tiếc rằng đó không phải người địa phương, sau khi kết thúc hoạt động tình nguyện đã rời đi.
Thật ra trong lòng Viên Mục Dã hiểu rõ người tình nguyện viên thật sự chắc chắn đã chết rồi, lại thêm việc bản thân người đó là người từ nơi khác đến, cho nên dù có thông báo mất tích thì bọn Từ Lệ cũng không nhận được. Nếu thế thì nhiều thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Nhưng bây giờ bọn Từ Lệ chẳng những không điều tra ra được đầu mối nào, mà ngay cả Viên Mục Dã cũng lâm vào thế bí, không tìm được một chút tung tích nào của mẹ con Lương Tĩnh... Có lúc Viên Mục Dã cũng nghi ngờ, có khi nào sau khi bắt được mẹ con Lương Tĩnh, bọn Thạch Lỗi đã rời khỏi đây rồi không? Bởi vì đã đạt được mục đích nên không cần phải ở lại đây nữa.
Hai ngày sau, cuối cùng Từ Lệ cũng tìm ra được một đầu mối trong lúc bọn họ điều tra ở phòng điều khiển giao thông, đó chính là một bức ảnh chụp đèn đỏ giao thông ở giao lộ, vừa vặn chụp được cả chiếc xe bán kem đó.
Điều khiến cho người ta không ngờ chính là, thời điểm tấm ảnh đó được chụp lại là ngày thứ hai sau khi mẹ con Lương Tĩnh mất tích, tài xế lái xe là một trong hai người bị hại. Nhưng nhìn con ngươi màu vàng kia Viên Mục Dã biết đó chính là kẻ biến hình xuất quỷ nhập thần.
Bọn Từ Lệ nhìn bức ảnh này xong cũng mơ hồ, vì sao thời điểm tử vong Diệp Dĩ Nguy viết trên báo cáo lại sai khác nhiều đến như vậy!
Diệp Dĩ Nguy bình tĩnh nói: “Thời gian tử vong chắc chắn không sai, nếu anh không tin tôi thì có thể bảo anh Bạch điều người khác đến kiểm tra lần nữa...”