Chương 318: Con trai hiếu thảo
Tuy Viên Mục Dã đã trải qua đủ chuyện, nhưng hiện trường giết người đột nhiên xuất hiện cũng thật sự dọa cho cậu giật mình. Sau khi lấy lại bình tĩnh, Viên Mục Dã đi đến trước mặt bà cụ, từ từ khuỵu xuống xem xét tình hình. Bà cụ này trông khoảng sáu, bảy mươi tuổi, vết thương trí mạng chắc đều nằm ở nửa người trên, còn vết thương trên hai tay hẳn là khi giành giật con dao tạo thành.
Mặc dù không biết giữa hung thủ và bà cụ rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng nhìn ánh mắt chứa sự thất vọng, đau lòng, buồn bã và tức giận, còn có sự không cam lòng của bà cụ trước khi chết... nhiều biểu cảm phức tạp đan xen vào nhau, thì có lẽ bà và hung thủ là họ hàng gần.
Vốn dĩ Viên Mục Dã cũng không cảm thấy hứng thú với căn nhà này, nhưng cậu không ngờ đây lại là một căn nhà có ma. Đúng lúc này người môi giới Tiểu Lưu bước vào, ảo cảnh trước mắt lập tức biến mất tăm.
“Anh Viên, anh cảm thấy nhà này thế nào? Không phải tôi nói ngoa chứ khu này khá tốt đấy. Phía Nam gần công viên, phía Bắc có trường tiểu học, ra khỏi khu chung cư chưa đến 500 mét là ga tàu điện ngầm và trạm xe buýt, đi lại rất thuận tiện. Quan trọng nhất là giá cả phải chăng, nếu không phải chủ nhà muốn sang tay gấp, chắc chắn anh không mua được căn nào cùng khu chung cư này đâu.” Tiểu Lưu khua môi múa mép.
Viên Mục Dã vừa nghe nói chủ nhà muốn sang tay gấp thì thuận miệng hỏi: “Giá căn nhà này thấp thế, lại vội vã sang tay, không phải là nhà có ma đấy chứ?”
Tiểu Lưu vội vàng lắc đầu: “Sao có thể chứ? Không tin anh có thể hỏi thăm hàng xóm hai bên thử đi… Đạo đức của chủ nhà tuyệt đối không có vấn đề, là người tốt nổi tiếng trong khu chung cư, còn là đứa con trai rất hiếu thảo nữa! Anh ta bán nhà là để đưa mẹ đi Phàn Chi Hoa dưỡng lão. Thời nay còn có đứa con trai nào chịu suy nghĩ đủ đường cho mẹ đâu?”
Viên Mục Dã thầm nghĩ bụng, quả nhiên là đứa con trai rất hiếu thảo, hiếu thảo đến mức làm thịt luôn cả mẹ mình! Nhưng ngoài mặt cậu lại dửng dưng như không: “Căn nhà này tốt thật. Tôi cũng muốn mua. Như vậy đi, anh bàn kĩ với chủ nhà xem có thể hạ giá xuống thêm hai mươi phần trăm nữa không?”
Sắc mặt Tiểu Lưu hơi khó coi, có điều anh ta vẫn đáp rất chuyên nghiệp: “Việc này… có lẽ việc này không thực tế lắm. Như vậy đi, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho chủ nhà, hỏi thử ý anh ta thế nào. Nếu chủ nhà kiên quyết không đồng ý, chúng ta lại đi nhà khác.”
Đúng lúc này Diệp Dĩ Nguy từ ban công vào và nghe thấy lời Viên Mục Dã nói. Mặc dù anh ta ngậm miệng không nói gì, nhưng trong lòng cũng cảm thấy Viên Mục Dã đang bắt chẹt người ta. Sao người ta có thể cho cậu ăn hời hơn hai trăm nghìn tệ chứ?
Nhưng Viên Mục Dã lại có vẻ mặt đã tính toán sẵn: “Tôi dám cược nhất định chủ nhà sẽ đồng ý.”
Kết quả cậu vừa dứt lời, Tiểu Lưu ở bên kia đã cúp điện thoại rồi nói bằng vẻ mặt mừng rỡ: “Anh Viên, anh quá may mắn. Vừa nãy chủ nhà đồng ý giảm thêm hai mươi phần trăm cho anh! Bao giờ chúng ta ký hợp đồng mua nhà đây?”
Viên Mục Dã lấy điện thoại di động ra giả vờ xem rồi nói: “Ngày mai tôi có ít việc. Như vậy đi, ngày kia tôi rảnh!”
Nghe thế, mặt mày Tiểu Lưu hớn hở: “Dạ được! Vậy anh cứ tham quan nhé! Ngày kia tôi sẽ sắp xếp để anh và chủ nhà ký hợp đồng.”
Trên đường trở về Diệp Dĩ Nguy nói bằng vẻ mặt nể phục: “Được đấy, không ngờ cậu còn là cao thủ trả giá. Sao trước kia tôi không phát hiện cậu còn có sở trường đặc biệt này nhỉ?”
Viên Mục Dã hừ nhẹ rồi nói: “Anh tin không, cho dù tôi trả giá thêm hai mươi phần trăm nữa thì anh ta vẫn sẽ đồng ý!”
“Đùa cái gì vậy? Sao có thể chứ?” Diệp Dĩ Nguy tỏ vẻ không tin.
Viên Mục Dã cười gượng: “Sao lại không thể? Căn nhà kia có vấn đề mà…”
Vừa nghe vậy, Diệp Dĩ Nguy lập tức dừng xe ở ven đường, khó hiểu hỏi: “Có vấn đề? Vấn đề gì?”
Viên Mục Dã đáp bằng giọng lạnh lùng: “Trước đây không lâu, ở đó từng có người chết… hơn nữa vẫn chưa báo án đâu!”
Diệp Dĩ Nguy sửng sốt, sau đó thở dài bảo: “Đúng vậy, sao tôi lại quên mất cái khả năng của cậu chứ? Không ngờ cậu còn có mắt nhận ra nhà có ma nữa! Vậy mà cậu còn muốn mua? Có ý định gì đấy?”
Viên Mục Dã đáp: “Tôi muốn xem thử chủ nhà có phải hung thủ hay không cái đã…”
“Nạn nhân là ai? Để tôi xem thử gần đây thành phố có phát hiện xác chết vô danh nào không.” Diệp Dĩ Nguy hỏi.
Viên Mục Dã nghĩ rồi trả lời: “Là một bà cụ, tầm khoảng hơn sáu mươi tuổi. Vừa rồi anh cũng nghe người môi giới nói đó, chủ nhà đúng là có một người mẹ già…”
“Con trai giết mẹ ruột? Thế mà là đứa con hiếu thảo à?” Diệp Dĩ Nguy hừ lạnh.
Viên Mục Dã cười gằn: “Làm việc nhiều năm rồi, có chuyện gì mà chưa từng gặp đâu? Có điều rốt cuộc có phải hay không thì vẫn cần gặp mới biết.”
“Nhưng nếu không có xác… cho dù cậu nhận ra chủ nhà chính là hung thủ thì có thể làm thế nào?” Diệp Dĩ Nguy hỏi.
Viên Mục Dã cười: “Cho nên tôi mới muốn ký hợp đồng vào ngày kia. Ngày mai anh và tôi đi tìm xác!”
Diệp Dĩ Nguy nói bằng vẻ mặt bất đắc dĩ: “Cậu biết cách vẽ việc cho tôi thật đấy!”
Sáng sớm hôm sau, Diệp Dĩ Nguy gọi điện thoại tới nói mấy ngày nay thành phố phát hiện hai xác chết vô danh, đều là nam, không có bà cụ nào…
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ rồi bảo: “Được thôi, vậy chỉ có thể đến hiện trường vụ án một lần nữa.”
Trưa hôm đó Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy gõ cửa hàng xóm sát vách của căn nhà có ma, người mở cửa là hai cô gái thuê chung nhà. Tục ngữ nói mở miệng không đánh vào mặt người đang cười, hơn nữa Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy đều được coi là trai đẹp hạng nhất, cho nên đối phương nhanh chóng thả lỏng cảnh giác.
Theo lời hai cô gái, người nhà đó họ Tạ, trong nhà tổng cộng chỉ có hai mẹ con, con trai tên Tạ Vi Dân. Nghe nói bà Tạ ở góa từ thời trẻ, cực khổ nuôi con trai trưởng thành, còn nuôi anh ta đến khi tốt nghiệp thạc sĩ. Có điều Tạ Vi Dân theo lời họ kể lại hơi chênh lệch với lời của người môi giới…
Trong mắt hai cô gái trẻ, bà Tạ này nhúng tay quá mức vào cuộc sống của con trai. Tạ Vi Dân đã hơn ba mươi tuổi còn phải hỏi mẹ mọi việc mới được làm, chẳng có một chút chủ kiến nào cả.
Thật ra lúc hai cô gái vừa mới dọn đến đây có ấn tượng khá tốt với Tạ Vi Dân. Thậm chí một cô trong đó còn muốn trở thành người yêu của anh ta. Ai ngờ bà cụ vừa nghe nói cô gái kia không có hộ khẩu thành phố thì không chịu đồng ý.
Cô gái trẻ thấy tính cách của bà cụ Tạ quá mạnh mẽ, vì thế cô chủ động xa cách Tạ Vi Dân, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Trong mắt cô gái trẻ, sau này ắt hẳn Tạ Vi Dân rất khó tìm được cô gái mình vừa ý, bởi vì con gái thời nay chán nhất là đàn ông không có chủ kiến, ba mươi mấy tuổi vẫn là con cưng của mẹ!
Sau đó Viên Mục Dã lại hỏi họ không gặp bà cụ Tạ đã bao lâu rồi?
Một cô gái trong đó nhớ lại: “Khoảng chừng nửa tháng rồi ấy! Nghe nói bà cụ Tạ bị suyễn rất nặng, cho nên Tạ Vi Dân đưa mẹ anh ta đi Phàn Chi Hoa để an dưỡng.”