Chương 319: Ôm cây đợi thỏ
“Đi Phàn Chi Hoa ư? Vẫn chưa về lại đây sao?” Viên Mục Dã hỏi.
Cô gái trẻ lắc đầu: “Bà cụ vẫn chưa về. Mấy ngày hôm trước thấy Tạ Vi Dân về một mình, nói là sắp xếp để bà cụ Tạ ở viện điều dưỡng, anh ta về xử lý nhà cửa xong rồi cũng qua đó.”
Sau khi trở lại xe, Viên Mục Dã trầm giọng nói: “Nếu tôi không đoán sai, bà cụ Tạ đã chết hai tuần trước. Vấn đề hiện giờ là Tạ Vi Dân giấu xác của bà ấy ở chỗ nào?”
Diệp Dĩ Nguy ngẫm nghĩ rồi đưa ra ý kiến: “Với nhiệt độ không khí hiện giờ, cái xác đã chết hai tuần chắc chắn bắt đầu thối rữa rồi. Nếu Tạ Vi Dân không muốn bị phát hiện, nhất định anh ta phải nghĩ ra một cách ổn thỏa để xử lý xác chết. Vứt xác ở trong thành phố không thực tế, chôn xác ở vùng ngoại ô cũng có nguy hiểm rất cao…”
Viên Mục Dã nghiêm túc nói: “Điều tra đi! Tạ Vi Dân có đi Phàn Chi Hoa hay không có thể điều tra được dễ dàng. Nếu anh ta không đi Phàn Chi Hoa, chắc chắn hai tuần này anh ta ở một chỗ khác… có lẽ chính nơi giấu xác.”
Diệp Dĩ Nguy gật đầu: “Được, bây giờ tôi sẽ nói với Từ Lệ, để cho bọn họ bắt tay vào điều tra!”
Ai ngờ Viên Mục Dã lại lắc đầu: “Tình hình như hiện giờ không hợp để đội Từ Lệ lập án điều tra, nói với anh ấy cũng là làm khó anh ấy…”
“Vậy mình cậu làm sao điều tra?” Diệp Dĩ Nguy hỏi.
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi đáp: “Không sao, tôi đã có cách…”
Tối hôm đó, Viên Mục Dã trở về Số 54 một chuyến, nhờ Tằng Nam Nam điều tra giúp lịch sử đi lại của Tạ Vi Dân, bởi vì không có số chứng minh nhân dân của đối phương cho nên hơi mất công một chút.
Đúng như Viên Mục Dã đoán, Tạ Vi Dân vốn chẳng hề rời khỏi thành phố, còn nói đi Phàn Chi Hoa cái gì? Quả thật là bịa đặt lung tung… Nếu anh ta không đi Phàn Chi Hoa, vậy chứng tỏ còn có nơi ở khác trong thành phố, nếu không anh ta có thể ở đâu trong thời gian hai tuần nay?
Dựa vào lịch sử tiêu dùng trong thẻ của Tạ Vi Dân, Tằng Nam Nam phát hiện, nửa tháng gần đây thằng nhãi này luôn thường xuyên xuất hiện ở một chuỗi siêu thị mua sắm tên là “Cả nhà cùng vui”, cho nên trong khoảng thời gian này, nhất định là anh ta ở trong khu vực bán kính không quá ba kilomet tính từ chuỗi siêu thị đó.
Tuy rằng đã có vị trí chung chung, nhưng muốn tìm được một người trong phạm vi này cũng là điều khá khó. Hơn nữa hiện giờ phương tiện của Viên Mục Dã bị hạn chế, cậu chỉ có một cách thôi, đó là ôm cây đợi thỏ.
Dựa theo thời gian hiển thị trong lịch sử tiêu dùng thẻ tín dụng của Tạ Vi Dân, mỗi ngày anh ta đều sẽ đến đây mua sắm trước khi siêu thị đóng cửa một tiếng, bởi vì vào khoảng thời gian này sẽ có một vài sản phẩm gần hết hạn bán hạ giá.
Bởi vậy có thể thấy được, có lẽ Tạ Vi Dân hơi túng thiếu, nếu không một người đàn ông cũng không đến mức mỗi ngày đều đi mua đồ ở siêu thị vào thời gian giảm giá. Đương nhiên, cũng có thể Tạ Vi Dân là người đàn ông biết tiết kiệm trời sinh… Mặc kệ như thế nào, chuyện anh ta sẽ xuất hiện ở siêu thị vào khoảng thời gian cố định là sự thật chắc như bắp.
Tuy nhiên mọi việc không có tuyệt đối, ai cũng không thể cam đoan nhất định Tạ Vi Dân sẽ xuất hiện đúng giờ. Cho nên trời vừa sẩm tối, Viên Mục Dã đã tới gần siêu thị, đồng thời cũng bảo Tằng Nam Nam canh chừng kĩ, một khi thẻ tín dụng của Tạ Vi Dân có ghi chép tiêu dùng là báo cho cậu ngay!
Diệp Dĩ Nguy không yên tâm để một mình Viên Mục Dã theo dõi Tạ Vi Dân, vì thế sau khi tan làm, anh ta chạy luôn tới đây. Bọn họ chờ trong xe tới khoảng 8 giờ tối, bóng dáng một người đàn ông đi vội vàng xuất hiện trong tầm nhìn của hai người.
“Người đó chính là Tạ Vi Dân.” Viên Mục Dã chỉ vào bóng lưng người đàn ông kia và nói với Diệp Dĩ Nguy.
Diệp Dĩ Nguy nhìn theo, sau đó khẽ thở dài: “Trông áo mũ chỉnh tề thế kia, ai có thể ngờ anh ta là ác ma giết mẹ chứ?”
Viên Mục Dã cũng rất bất đắc dĩ, nói: “Tôi không nhìn thấy động cơ giết người cụ thể, nhưng mà xem thủ pháp chắc không phải ngộ sát đâu… tôi liếc sơ thấy cũng bị đâm chừng mười mấy nhát.”
“Ra tay tàn nhẫn với mẹ mình như vậy, ắt hẳn là chất chứa oán hận đã lâu…” Diệp Dĩ Nguy trầm giọng nói.
Lúc này Viên Mục Dã nhận được tin nhắn của Tằng Nam Nam, nói là thẻ tín dụng của Tạ Vi Dân vừa có tiêu dùng vào năm phút trước. Hai người ngồi trong xe đợi thêm một chốc mới nhìn thấy Tạ Vi Dân xách một cái túi mua hàng đi ra, xem tình hình là anh ta tới mua đồ dùng cho nguyên ngày mai.
Bởi vì Tạ Vi Dân đi bộ đến đây, cho nên Viên Mục Dã xuống xe và theo anh ta đi tới một khu chung cư khá cũ. Đó là một khu chung cư cũ kiểu mở, bên hông mỗi tòa nhà đều vẽ chữ “phá hủy”. Nơi này sẽ bị phá dỡ trong một khoảng thời gian ngắn nữa.
Tạ Vi Dân bỏ căn hộ tốt vậy không ở, ngược lại chạy đến khu chung cư rách nát tồi tàn, còn sắp bị dỡ bỏ này, chắc chắn là có vấn đề! Xác định được Tạ Vi Dân ở tầng mấy, Viên Mục Dã lập tức gọi điện thoại nói cho Diệp Dĩ Nguy biết vị trí hiện giờ của mình.
Đến khi Diệp Dĩ Nguy chạy tới nhìn thấy, anh ta hừ lạnh: “Đây đúng là chỗ tốt để giết người cướp của… Trước đây tôi từng nghe Từ Lệ nói, cả khu chung cư cũ nát này đã dự định dỡ bỏ vào cuối năm. Có mấy chủ nhà thừa dịp còn có điện có nước để cho thuê với giá thấp, kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, cho nên rất khó khăn trong việc quản lý khu vực này, nơi đây thường xuyên xảy ra những vụ trộm cướp. Tạ Vi Dân bỏ nhà trên khu vực tốt thế không ở, lại chạy tới ở cái nơi tồi tàn thế này ư? Hoặc là anh ta có bóng ma tâm lý với hiện trường giết người, hoặc nóng lòng muốn sang tay căn nhà để bỏ trốn.”
Viên Mục Dã nói với Diệp Dĩ Nguy: “Tôi đi lên đó xem thử trước…”
Diệp Dĩ Nguy cản cậu lại ngay: “Bây giờ anh ta đang ở trong nhà, cậu đi lên đó phải nói thế nào? Để tôi đi thì hơn. Cậu chờ ở trên xe.”
“Vậy anh đi lên rồi nói cái gì?” Viên Mục Dã hỏi ngược lại.
Diệp Dĩ Nguy cười nhẹ: “Tôi nói là đồn công an gần đây tới sàng lọc tai hoạ ngầm. Cậu đi lên chắc chắn sẽ không tiện, đừng quên ngày mai cậu còn phải gặp anh ta đấy.”
Viên Mục Dã nghĩ cũng phải, vì thế dặn dò Diệp Dĩ Nguy: “Cẩn thận một chút, chỉ cần xem thử tình hình trong nhà là được…”
Hơn mười phút sau, Diệp Dĩ Nguy vội vàng đi từ trên lầu xuống. Anh ta miêu tả đại khái tình hình trong nhà: căn hộ nhỏ hơn bốn mươi mét vuông, cả tủ lạnh cũng không có, cơ bản là không thể có chỗ giấu xác.
Viên Mục Dã ngẩng đầu nhìn về ánh đèn mờ nhạt phía trên lầu: “Anh ta có thể giấu xác bà cụ ở đâu?”
Diệp Dĩ Nguy nghĩ ngợi: “Khó mà nói… Hiện giờ con người thông minh lắm, miễn là có một chút kiến thức về hóa học là có thể xử lý xác chết một cách sạch sẽ. Có điều hôm nay tôi đã thử hỏi thăm người môi giới Tiểu Lưu về hoàn cảnh của Tạ Vi Dân. Anh ta học ngành kiến trúc công trình, nghe nói còn là một kiến trúc sư cao cấp.”