Chương 320: Phá tường
Viên Mục Dã nói như nghiền ngẫm: “Học kiến trúc… Nếu vậy chắc chắn anh ta sẽ không cắt nhỏ xác chết. Bởi vì thứ nhất là chưa chắc anh ta có kỹ thuật này, thứ hai là mặc dù làm như vậy tiện vận chuyển xác chết, nhưng trên thực tế, với kỹ thuật điều tra hiện giờ, chắc chắn sẽ để lại rất nhiều manh mối cho cảnh sát. Nếu tôi là hung thủ, tôi sẽ không chọn cách phanh thây trước rồi mới vứt xác.”
Diệp Dĩ Nguy cười: “Anh ta đâu có phải cậu. Hơn nữa cậu đừng quên Tạ Vi Dân không có xe, như vậy sẽ không có phương tiện giao thông để đi vứt xác, cho nên vẫn là cắt nhỏ xác chết tiện hơn.”
Viên Mục Dã liền lắc đầu: “Không không không, Tạ Vi Dân là đàn ông ngành kỹ thuật. Ắt hẳn anh ta sẽ lợi dụng mặt mạnh của mình hơn là mặt yếu. Hơn nữa từ đầu đến cuối, tôi vẫn cảm thấy chưa chắc anh ta có bản lĩnh để chặt xác rồi mới đem vứt. Thêm vào đó, nạn nhân là mẹ của anh ta, dù rằng không phải lỡ tay giết nhầm, nhưng trong đó chắc chắn cũng có yếu tố kích động cho nên mới giết người. Xong việc ắt anh ta sẽ trải qua quá trình tâm lý sợ hãi, bồn chồn và hối hận… Cho nên tôi cảm thấy dưới tình huống đó, Tạ Vi Dân không có sức để có thể chặt xác đâu.”
Nghe xong Diệp Dĩ Nguy lại hỏi: “Vậy bây giờ làm sao đây? Ngày mai còn cần ký hợp đồng mua nhà nữa không?”
Viên Mục Dã bèn cười đáp: “Ký chứ! Tại sao không ký?”
“Biết rõ nhà có vấn đề còn muốn mua hả? Sau khi vụ án bị phát hiện chắc chắn ngôi nhà ấy sẽ không bán được đâu!” Diệp Dĩ Nguy hơi khó hiểu.
Viên Mục Dã cười: “Yên tâm đi, tôi sẽ ký hợp đồng, cũng đặt cọc luôn, chẳng qua là phải thêm vào hợp đồng một điều khoản: Nếu trong thời gian mua nhà, căn hộ này bị xác nhận đã từng xảy ra vụ án hình sự lớn, như vậy hợp đồng đã ký kết sẽ mất hiệu lực, đồng thời được trả lại gấp đôi tiền đặt cọc.”
Diệp Dĩ Nguy cười lắc đầu: “Hoá ra cậu chạy tới đây kiếm tiền hả?”
“Có thể kiếm được đương nhiên là tốt mà! Đúng rồi, ngày mai bảo Tiểu Lưu lấy sổ đỏ của căn hộ tới, tôi muốn xem thử bản vẽ mặt bằng của căn hộ…” Viên Mục Dã đưa thêm ý kiến.
Diệp Dĩ Nguy nhíu mày: “Cậu muốn... xem cấu trúc của căn nhà ư?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Ừ, lo trước cho khỏi hoạ mà… Ngày mai anh cũng đừng đi, nếu không chắc chắn sẽ để Tạ Vi Dân nhận ra.”
“Có sao đâu? Coi như là trùng hợp thôi, dù sao người mua nhà là cậu chứ đâu phải tôi…” Diệp Dĩ Nguy nói với vẻ mặt không sao cả.
11 giờ sáng ngày hôm sau, Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy đúng giờ tới công ty môi giới bất động sản của Tiểu Lưu, nhưng điều làm người ta ngạc nhiên là Tạ Vi Dân lại không tới! Anh ta ký tên vào giấy uỷ quyền cho người của công ty môi giới làm thay tất cả các quy trình liên quan đến việc sang tên phòng ốc.
Điều này nằm ngoài dự kiến của Viên Mục Dã, có điều cho dù Tạ Vi Dân không tới cũng không ảnh hưởng việc Viên Mục Dã xem nhà. Vì thế qua sự dẫn dắt của Tiểu Lưu, cậu cầm bản vẽ mặt bằng nhà và tới căn nhà ma kia một lần nữa…
Lần này cậu bảo Tiểu Lưu và Diệp Dĩ Nguy tạm thời đợi ở ngoài cửa, tự mình đi vào trước. Diệp Dĩ Nguy giải thích: “Bạn tôi muốn xác nhận lần cuối xem mình và căn hộ này có hợp duyên hay không, hai chúng ta cứ chờ bên ngoài trước một lát đi.”
Tiểu Lưu làm người môi giới đã nhiều năm, dạng khách hàng quái gở gì cũng đều đã gặp, tất nhiên là đã quen cả rồi, vì thế anh ta bèn cười và nói: “Không sao, không vội, cứ để anh Viên từ từ.”
Viên Mục Dã đi vào và nhanh chóng kéo màn cửa lại, sau đó hít sâu thở đều, đứng ở giữa phòng khách. Không bao lâu sau ảo cảnh lại xuất hiện… Bởi vì lần trước bị Tiểu Lưu ngắt ngang giữa chừng, cho nên Viên Mục không xem được một vài hình ảnh phía sau. Lúc này đây chẳng những cậu muốn xem rõ ràng chuyện xảy ra sau đó, mà còn muốn xem kĩ bố cục căn hộ ngay lúc đó và bố cục hiện giờ có gì khác nhau.
Cũng không biết tại sao, từ trường tư duy của bà cụ Tạ này ngắn hơn người bình thường, trừ đoạn đầu Tạ Vi Dân ngồi xổm dưới nền lau máu, cũng chỉ còn lại cảnh cuối cùng bà ấy duỗi tay muốn gọi con trai lại gần nhưng con trai bà ấy lại nhìn bà bằng vẻ mặt sợ hãi, từ đầu đến cuối cũng không hề bước lên một bước…
Mặc dù những hình ảnh đó không có giá trị gì quá lớn, nhưng Viên Mục Dã vẫn phát hiện một chỗ khác biệt, đó chính là bức tường để TV trong phòng khách dày hơn đáng kể so với thời điểm xảy ra vụ việc.
Nếu không xem kĩ bản vẽ mặt bằng, hoặc là lúc trước chưa từng tới đây, trên cơ bản sẽ không nhận ra sự khác biệt trong đó. Viên Mục Dã lập tức cảm thán năng lực làm việc của Tạ Vi Dân quá giỏi, trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà có thể thay đổi lại một chút cấu trúc của căn hộ để che giấu thành công tội ác của mình.
Tiếp theo Viên Mục Dã gọi Diệp Dĩ Nguy và Tiểu Lưu vào. Vừa vào nhà, Diệp Dĩ Nguy đã cười hỏi: “Thế nào? Nghĩ kĩ chưa?”
Viên Mục Dã mỉm cười chỉ bức tường tivi trong phòng khách: “Nhà này thú vị đấy, anh xem có phải bức tường tivi này dày hơn tất cả những căn nhà tôi xem trước đây không?”
Tiểu Lưu không rõ nội tình nên luôn mồm giải thích: “Đương nhiên, chất lượng phòng ốc ở đây không thể chê, tuyệt đối sẽ không bớt xén nguyên vật liệu. Hơn nữa đây còn là tường chịu lực, chắc chắn phải dày hơn tường khác.”
Đương nhiên Diệp Dĩ Nguy hiểu Viên Mục Dã có ý gì, vì thế anh ta cố tình đi đến trước bức tường tivi kia xem kĩ, thậm chí còn dán sát lại ngửi xem có mùi gì đặc biệt không…
Sau đó Viên Mục Dã tỏ vẻ mình rất hài lòng về căn hộ này, muốn mau chóng xử lý các thủ tục cần thiết, sau đó sửa chữa nơi này một lượt…
Tiểu Lưu hào hứng nói: “Chỉ cần anh giao tiền đặt cọc là có thể giao chìa khóa cho anh trước để anh tiến hành trang trí sớm.”
Đề nghị của anh ta đúng ý Viên Mục Dã, thế nên Viên Mục Dã không nói gì thêm mà về công ty ký hợp đồng với anh ta luôn, đồng thời còn chuyển vào tài khoản của công ty môi giới năm mươi nghìn tệ tiền đặt cọc.
Khi Viên Mục Dã đề xuất thêm vào một điều khoản trong hợp đồng, Tiểu Lưu cũng không thắc mắc gì, bởi vì trong mắt anh ta, căn hộ của Tạ Vi Dân tuyệt đối sạch sẽ!
Ngày hôm sau, trời mới vừa sáng, Viên Mục Dã lấy được chìa khóa rồi vội dẫn hai người Diệp Dĩ Nguy và Từ Lệ đến căn hộ kia! Bởi vì dậy sớm quá nên Từ Lệ ngáp ngắn ngáp dài suốt đường đi, liên tục oán trách: “Hai người các cậu rắc rối nhỉ? Mua nhà thì lo mà mua đi, cứ phải tìm bằng được cho tôi một hiện trường án mạng cơ!”
Diệp Dĩ Nguy cố ý chế nhạo anh ta: “Vụ án này rất đơn giản, chỉ cần có thể tìm được xác chết là phá được rồi… Không phải chúng tôi cũng muốn tăng cao hiệu suất phá án của đội trong quý này đấy sao?”
Từ Lệ cười khan: “Được đấy, vậy tôi cảm ơn hai cậu đây trước!”
Viên Mục Dã chắc chắn là khách hàng nóng vội nhất mà người môi giới Tiểu Lưu từng gặp trong bao nhiêu năm đi làm. Vừa lấy được chìa khóa là lập tức dẫn người tới phá tường. Nếu để Tiểu Lưu biết mục đích thật sự của bọn họ chính là để “phá tường”, có lẽ nhất định sẽ hối hận đâm đầu vào đậu hủ chết luôn cho xong.