Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 326: Tượng đá

Chương 326: Tượng đá

Lưu Bân nghe xong bèn sảng khoái đáp ứng, sau đó quay lại đóng kĩ cửa làng du lịch rồi vừa đi trước dẫn đường vừa kể: “Chuyện này xảy ra vào buổi sáng ở một tuần trước…”
Do thời tiết ngày hôm đó nên số lượng khách đến làng du lịch rất thấp, chỉ có mười phần trăm phòng là có khách, những người khách xảy ra chuyện cũng không quen biết nhau, nhưng bọn họ đều vào đặt phòng trong khoảng thời gian sau tám giờ tối hôm trước.
Lúc mấy người đó đến thì bên ngoài trời đang mưa to, dưới thời tiết này mà vẫn đến đây chơi, hơn nữa họ đều đi một mình nên đã khiến nhân viên lễ tân của khách sạn chú ý.
Tổng cộng có ba nam hai nữ, họ đều tự mình lái xe đến, trông dáng vẻ khá vội vàng, dường như chỉ tiện đường đi tắt qua đây định ở tạm một đêm.
Hơn nữa hai vị khách nữ còn nói rất rõ ràng là sẽ rời đi vào sáng sớm hôm sau, cho nên không định đặt các dịch vụ SPA trong làng du lịch, mặc dù chi phí của các dịch vụ đó đều đã nằm trong tiền phòng…
Đêm đó không có gì xảy ra, đến tận giữa trưa hôm sau khi đã tới thời gian trả phòng mà mãi không thấy mấy người khách đó xuất hiện, nhân viên lễ tân đành phải gọi điện cho từng phòng để xác nhận xem họ có muốn tiếp tục ở lại không, nhưng kết quả là điện thoại phòng và điện thoại di động của những vị khách đó đều không có ai nhấc máy.
Cuối cùng khi đã quá thời gian trả phòng hai giờ, nhân viên lễ tân đành phải dẫn theo hai bảo vệ đi tới mở cửa một gian phòng trong số những vị khách đó, họ thấy vị khách này nằm trên giường ngủ say sưa, kể cả có người tiến vào mà vẫn không hề hay biết.
Lúc này nhân viên lễ tân mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bèn đi đến gọi vị khách vẫn đang ngủ say, nhưng đối phương không hề có một tí phản ứng nào, thậm chí nhân viên còn phải dùng tay để lay mà vẫn không có tác dụng gì…
Ngay sau đó khách sạn lần lượt phát hiện vị khách thứ hai, thứ ba cũng ngủ say không tỉnh… Cuối cùng, cả năm vị khách kỳ quái đã đến vào đêm hôm trước đều trúng chiêu! Bên làng du lịch lập tức ý thức được đây là một “Sự kiện tập thể”, thế là họ vừa báo cảnh sát vừa gọi cấp cứu 120.
Sau khi những người này được đưa tới bệnh viện kiểm tra, trừ kết quả điện não đồ hơi bất thường ra thì tất cả các chỉ số khác đều bình thường. Cuối cùng mấy bác sĩ khoa não hội chẩn đã cho ra kết luận là, căn cứ theo biểu hiện của điện não đồ thì những người này đang nằm mơ.
Bên phía cảnh sát cũng kiểm tra một lượt làng du lịch, họ loại bỏ khả năng ngộ độc thức ăn, trong phòng mấy vị khách đó cũng không phát hiện được gì bất thường, tất cả đều bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.
Đoàn Phong nghe đến đây bèn nghiêm túc hỏi: “Gần đây có chỗ ngắm cảnh hoặc thôn xóm nào không? Nếu mấy người khách đó đều tiện đường đi tắt qua đây, vậy thì trước đó họ ở chỗ nào?”
Lưu Bân nghe Đoàn Phong hỏi thì ngơ ngác trả lời: “Ai mà biết trước đó bọn họ đã đi đâu? Quanh đây ngoại trừ chỗ nghỉ của chúng tôi thì toàn là rừng sâu núi thẳm. Ông chủ của chúng tôi lúc trước coi trọng mảnh đất này vì thấy nó cách xa thành phố, hoàn cảnh thanh tĩnh… Nếu như cố mà nghĩ ra chỗ để đi, thì trước đây ông chủ của chúng tôi đã từng nhắc đến một miếu thổ địa cách đây khoảng bốn, năm cây số về phía Bắc, nhưng nghe nói nó đã bị sập mấy chục năm rồi, mấy người khách này sao có thể đi tới chỗ đó chứ?”
Sau đó đoàn người số 54 đi theo Lưu Bân dạo một vòng quanh làng du lịch, nhưng tiếc là không phát hiện có chỗ nào khác thường cả. Cả nhóm đành phải ngồi bàn với nhau… Cứ điều tra thế này chắc không ổn, có lẽ vấn đề không xuất hiện ở làng du lịch này mà là ở nơi những vị khách đó đã đi trước khi đến đây.
Đại Quân đề nghị mọi người về trước, để ngày mai đi bệnh viện xem tình huống mấy người khách kia rồi lại tính tiếp, đồng thời nói chuyện với người nhà của họ để tìm hiểu xem mấy người đó đã xảy ra chuyện gì trước khi đi đến chỗ này?
Hoắc Nhiễm bỗng thuận miệng nói một câu: “Thật ra chỉ cần lấy được camera hành trình của họ là được rồi, như vậy sẽ dễ dàng biết trước đó họ đã đi đâu…”
Không ngờ Lưu Bân nghe xong lại chen miệng nói: “Cái này dễ xử lý mà, xe của bọn họ vẫn còn ở làng du lịch đấy.”
“Không thể nào, người nhà họ không đến lấy đi sao?” Trương Khai ngạc nhiên hỏi.
Lưu Bân lắc đầu: “Chuyện xảy ra quá đột ngột, hơn nữa cho đến bây giờ vẫn chưa rõ là chuyện gì xảy ra, chắc người nhà họ còn chưa lo lắng đâu. Mấy chiếc xe đó vẫn còn đỗ ở bãi xe của làng du lịch, tôi có thể dẫn mọi người qua nhìn một chút, nhưng nếu muốn lấy bản ghi của camera hành trình… Mọi người vẫn phải nói một tiếng với người nhà của họ trước đã.”
Đoàn Phong cười bảo: “Cái này thì đơn giản mà, gọi một cuộc điện thoại là xong…”
Đoàn Phong liên hệ với lão Lâm để đầu bên đó liên hệ với người nhà của những người kia, còn đầu bên này thì để Hoắc Nhiễm và Tằng Nam Nam trực tiếp ra tay tháo camera hành trình ra… Khi mọi người bật đoạn video của chiếc Volvo màu xanh, họ phát hiện chủ xe này là nữ, hơn nữa còn là một người phụ nữ thành đạt.
Vào ngày xảy ra chuyện, người phụ nữ thành đạt này hết chạy đến ngân hàng lại chạy đến Cục Công thương để làm việc, nhưng cuối cùng hình như còn thiếu một ít thủ tục nào đó nên không hoàn thành được công việc.
Vào khoảng hơn bốn giờ chiều cô ta ngồi trong xe gọi điện thoại, có vẻ như là đang hỏi ai đó về một địa chỉ, sau khi nghe xong bèn mua một đống đồ cúng như hương nến rồi lái về phía làng du lịch Lục Châu.
Đại Quân thấy cảnh này thì hơi tò mò hỏi: “Mua mấy thứ này? Cô ta muốn đi thăm mộ à?”
Trương Khai tức giận nói: “Đừng nói linh tung, ở đây làm gì có nghĩa trang công cộng nào?”
Đại Quân gật gù: “Cũng đúng, anh chưa từng nghe thấy gần đây có nghĩa trang công cộng nào… Vậy người phụ nữ này mua mấy thứ đó để làm gì?”
“Xem tiếp chẳng phải sẽ biết sao?” Đoàn Phong không nhịn được thốt lên.
Tiếp theo sau đó ở trong video, người phụ nữ này lái xe đi ngang qua làng du lịch Lục Châu, tiến thẳng đến khu rừng rậm phía Bắc, cuối cùng xe của cô ta dừng lại trước một pho tượng đá kỳ quái.
Bức tượng này cao hơn nửa người, tỉ lệ giữa mặt và thân rất mất cân đối, nó có một gương mặt to cực kỳ dễ thấy. Trên mình tượng đá có một tấm vải đỏ vắt ngang do bị gió thổi, phía trước bức tượng có đặt một số hoa quả đã hư hỏng, nhìn qua thì thấy hẳn là từ rất lâu trước đó có người tới đây cúng bái…
Người phụ nữ kia bầy biện đống đồ cúng và hương nến xong thì quỳ trước tượng đá, cô ta lầm bầm nói nhỏ rất lâu, dường như đang thổ lộ tâm sự với bức tượng, nhưng ánh mắt của cô ta lại giống như đang cầu xin điều gì đó.
Lúc này Đoàn Phong phóng to video lên, anh ta quan sát cẩn thận bức tượng rồi tò mò hỏi: “Đây là cái quái gì thế?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất