Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 327: Nghịch chuyển thời không

Chương 327: Nghịch chuyển thời không

Viên Mục Dã nghe vậy buồn cười bảo: “Chẳng phải anh hay nghiên cứu về mấy loại tượng đá này à? Lần trước ở vụ án trong công viên trò chơi, anh chỉ liếc mắt đã nhận ra Sơn Thần chỉ là một yêu quái tên gọi Thú nuốt mộng, tại sao bây giờ lại không nhận ra lai lịch của tượng đá này?”
Đoàn Phong bĩu môi: “Đó là do trước đây tôi đã từng nhìn thấy Thú nuốt mộng rồi, đâu có giống vật này? Khuôn mặt to đùng như vậy! Tôi còn chẳng hiểu đây là vị thần tiên nào cơ!”
Sau đó bọn họ xem những video trên các xe khác, họ phát hiện mặc dù những người này xuất hiện vào thời gian khác nhau, nhưng cuối cùng đều có điểm chung là đi tới trước mặt tượng đá để cầu nguyện…
“Hơi thú vị đây… Những người này chân trước cầu nguyện với tượng đá, chân sau đã ngủ say không tỉnh, uy lực của pho tượng này không nhỏ nhỉ?” Đoàn Phong hứng thú hỏi.
Viên Mục Dã tỏ ra hơi nghi ngờ: “Cái này liệu có giống lần trước, cũng là Sơn Thần gần đó muốn cảnh báo điều gì cho mọi người không?”
Đoàn Phong hừ một tiếng: “Cậu nghĩ tượng đá trên thế giới này đều phục vụ vì nhân dân hả? Hơn nữa gần đây một không có núi lửa, hai không có ngọn núi nào dốc đứng cả, có cái gì mà cảnh mới chả báo chứ? Pho tượng đá này xuất hiện hơi quái dị, không giống như Sơn Thần bình thường…”
Lúc này Đại Quân đưa ra thắc mắc liệu đây có phải là miếu Sơn Thần mà Lưu Bân đã nhắc đến? Trương Khai lắc đầu: “Không có khả năng. Anh nhìn xung quanh bức tượng đó xem, đến cả cái lều cũng chẳng có chứ đừng nói gì đến miếu.”
Viên Mục Dã cũng đồng ý với quan điểm của Trương Khai, bởi vì kể cả miếu Sơn Thần trước đó đã sập thì chẳng lẽ không còn một chút dấu vết đổ nát nào? Hơn nữa, gần đây cũng chẳng có ngôi làng nào nên không tồn tại khả năng dân làng đi nhặt gạch miếu về để làm nhà.
Mọi người nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định đích thân đi đến nhìn pho tượng đá này, dù sao là thần hay ma thì cũng phải xem mới biết được!
Đoàn Phong nhìn thoáng qua đồng hồ rồi bảo: “Giờ này cũng đúng vào thời gian mà mấy người xui xẻo kia đi đến đó! Nào, chúng ta cũng đi gặp cái mặt to như cái đĩa kia một lần xem sao!”
Theo camera hành trình của mấy người khách đã ghi lại, vị trí của tượng đá cách làng du lịch khoảng vài cây số về phía Bắc, chỉ cần lái xe mấy phút là đến. Thế là mấy người Viên Mục Dã cầm tạm vài lon trái cây đóng hộp ở trong bếp phía sau làng du lịch để làm đồ cúng.
Khi đoàn người số 54 tìm được pho tượng thì trời đã sẩm tối, Đoàn Phong chiếu thẳng đèn lên bức tượng để soi rõ toàn bộ góc cạnh của nó…
Và họ thấy trên cái mặt to như chiếc cối xay có một đôi mắt vừa hẹp vừa dài, nửa mở nửa híp, như thể đang nhìn trộm mấy người xa lạ trước mặt.
Viên Mục Dã mở một hộp hoa quả đặt trước mặt tượng đá,
Nhưng sau đó cậu xoay người nói: “Mọi người lùi về sau một chút đi, tôi muốn cầu nguyện với bức tượng…”
Trương Khai nghe vậy bèn nói đùa: “Anh có nguyện vọng gì không muốn chúng tôi nghe vậy?”
Viên Mục Dã nghiêm trang bảo: “Nói ra thì mất linh, mau lùi ra xa một chút đi…”
Sau đó Viên Mục Dã làm như thật khi nêu ra mấy nguyện vọng không có thật, ví dụ như mong cho gia đình mỹ mãn, cha mẹ mạnh khỏe… Viên Mục Dã cầu nguyện xong thì xoay người vẫy tay với mấy người Đoàn Phong: “Đi thôi, chúng ta về làng du lịch nào!”
Trương Khai cũng muốn tiến lên cầu nguyện nhưng lại bị Viên Mục Dã kéo lại: “Một mình tôi cầu nguyện là đủ rồi, đêm nay mấy người có trách nhiệm quan sát biến hóa của tôi, nếu như toàn bộ đều cầu nguyện thì sợ là sáng mai lại có thêm vài người khách ngủ không dậy nổi nữa đó.”
Đoàn Phong không yên tâm lắm nên hỏi: “Một mình cậu được không vậy? Để tôi cùng cầu nguyện với cậu đi!”
Lần này Viên Mục Dã không ngăn cản, Đoàn Phong tiến đến trước tượng đá nói nhỏ mấy câu, sau đó quay lại với nụ cười rất gian.
Trương Khai bèn tò mò hỏi: “Đội trưởng Đoàn, anh cầu xin gì thế?”
Đoàn Phong lườm cậu ta: “Tôi cầu xin điều gì sao có thể nói cho cậu biết được? Nói ra sẽ mất thiêng!”
Sau đó cả nhóm quay về làng du lịch, do hai người đã cầu nguyện nên cả nhóm định để Viên Mục Dã và Đoàn Phong vào ở trong mấy căn phòng mà những người khách trước kia đã ở, cho họ tự mình trải nghiệm.
Nhưng do không quá yên tâm về hai người, nên cuối cùng vẫn cho mỗi người một người ở cùng. Viên Mục Dã và Hoắc Nhiễm chung một phòng, còn Đoàn Phong và Trương Khai một phòng.
Như vậy cũng dễ dàng quan sát xem lúc hai người họ ngủ có phát sinh chuyện gì khác thường hay không… Vì dù sao những người xảy ra chuyện trước đó đều ở một mình.
Thật ra trước khi Viên Mục Dã ngủ cũng không suy nghĩ gì nhiều, bởi vì mấy nguyện vọng mà cậu xin trừ khi là nghịch chuyển thời không, nếu không sẽ không thể nào thực hiện được! Cho nên Viên Mục Dã chẳng có gánh nặng gì cả, cậu đánh răng rửa mặt xong là lên giường đi ngủ sớm.
Trước khi ngủ Hoắc Nhiễm còn lo lắng nói: “Anh, buổi đêm nếu cảm thấy có chỗ nào không ổn thì đánh thức em nhé!”
Viên Mục Dã gật đầu: “Được, yên tâm đi!”
Không ngờ Viên Mục Dã lại ngủ thẳng một mạch đến khi trời sáng, trong lúc ngủ còn chẳng mơ mộng tí nào! Sau khi tỉnh dậy, cậu cảm thấy toàn thân có một sự thoải mái khó tả, giống như đã rất lâu rồi không được ngủ một giấc chất lượng như vậy.
Nhưng ngay khi Viên Mục Dã duỗi lưng chuẩn bị rời giường, bỗng có người đẩy cửa bước vào và hỏi: “Mấy giờ rồi mà vẫn chưa chịu dậy? Anh đúng là con heo lười!”
Nhìn vào vóc dáng của người này thì đây là một cô gái trẻ, giọng nói của cô ta rất ngọt ngào, nghe lại thấy hơi quen tai. Trong lúc nhất thời Viên Mục Dã không nhìn rõ dáng vẻ của người vừa đến, nhưng cậu có thể cảm giác được đối phương nói chuyện với mình bằng giọng khá thân mật…
“Chồng à? Anh ngẩn ra đấy làm gì thế? Mau ăn sáng đi, thêm một lát nữa là đi làm muộn bây giờ.” Cô gái đó dịu dàng nói.
“Chồng…?” Cái từ này khá lạ lẫm đối với người đã độc thân hai mươi mấy năm như Viên Mục Dã, làm cậu giật mình tỉnh cả ngủ, mở to mắt nhìn cô gái trước mặt.
Cô gái này có làn da trắng nõn nà, khuôn mặt với những đường nét rõ ràng, khí chất tươi tắn! Viên Mục Dã cảm thấy cô ta hơi quen nhưng trong một chốc lại không nghĩ ra là đã gặp ở chỗ nào?
Cô gái này thấy Viên Mục Dã vẫn ngồi ngẩn người trên giường thì cố kéo cậu ra khỏi giường, sau đó đẩy cậu vào phòng vệ sinh và nói: “Anh mau rửa mặt đi!”
Viên Mục Dã ngơ ngác nhìn mình qua gương, trong lòng cậu cũng cảm thấy hơi yên tâm, vì khuôn mặt này không thể nào quen thuộc hơn được nữa, đó chính là mặt của cậu…
Mặc dù mặt là mặt của mình, nhưng tại sao xung quanh lại trở nên xa lạ như vậy? Cô gái gọi mình là “chồng” này là ai chứ? Bạn gái? Hay là vợ?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất