Chương 334: Hại người hại mình
Sau khi con gái qua đời, Vương Truyền Vĩ đã từng đi tìm Thái Hiểu Tuyền để chất vấn tại sao một sinh viên có trình độ học vấn cao như vậy lại nói lời mà không giữ lời? Chẳng lẽ anh ta không hề cảm thấy lương tâm mình bị cắn rứt sao?
Thái Hiểu Tuyền tỏ vẻ mình cũng là bất đắc dĩ thôi, cha mẹ anh ta sống chết không đồng ý nên anh ta chẳng có cách nào cả… Đâu thể vì người khác mà làm căng với cha mẹ chứ?
Vương Truyền Vĩ lạnh lùng cười hỏi: “Làm căng? Cái mà cậu gọi là không muốn làm căng đã đổi bằng tính mạng con gái tôi đấy, buổi tối cậu có thể ngủ ngon được à?”
Thái Hiểu Tuyền nghe xong buồn cười hỏi: “Ông phải hiểu… Bệnh của con gái ông không phải do tôi! Tôi giúp cô bé là tình cảm, không giúp thì không phải bổn phận của tôi được chứ?”
Cuối cùng trước khi Vương Truyền Vĩ đi chỉ có thể phẫn uất ném ra một câu: “Cậu học hành nhiều năm như vậy đều học vào trong bụng chó hết rồi!”, sau đó ông ta rời đi mà không quay đầu lại…
Theo lời khai của Vương Truyền Vĩ, đó cũng là lần cuối cùng mà ông ta nhìn thấy Thái Hiểu Tuyền, ông ta nói không muốn loại người đó ảnh hưởng đến cuộc sống của họ sau này nên đã không còn tìm Thái Hiểu Tuyền nữa.
Lần này ông ta gây náo loạn linh đường cũng là vì đọc được tin tức nên biết Thái Hiểu Tuyền đã chết, thế nên ông ta cầm theo pháo đến xả giận giúp con gái! Nếu ông ta thật sự giết Thái Hiểu Tuyền thì tại sao lại tự đưa mình đến cửa chứ?
Sau đó cảnh sát điều tra cũng xác nhận Vương Truyền Vĩ không có mặt ở địa phương lúc Thái Hiểu Tuyền chết, lúc đó ông ta đang đi thương thảo hợp đồng, cho nên Vương Truyền Vĩ không thể nào là hung thủ đã giết chết Thái Hiểu Tuyền.
Mặc dù Vương Truyền Vĩ từ chối xin lỗi cha mẹ của Thái Hiểu Tuyền, nhưng đối phương lại tỏ vẻ không muốn truy cứu chuyện này nữa. Còn về chuyện năm đó ai đúng ai sai… Bọn họ không muốn tranh luận, dù sao bây giờ Thái Hiểu Tuyền cũng không còn nữa, chuyện người đầu bạc tiễn người đầu xanh như thế này cũng đã là một sự trừng phạt đối với họ rồi.
Bởi vì cha mẹ của Thái Hiểu Tuyền không truy cứu, nên Vương Truyền Vĩ nhanh chóng được thả ra, sau đó cảnh sát lại phái người theo dõi ông ta vài ngày nhưng cũng không phát hiện có gì bất thường nên không còn đặt sự chú ý lên người ông ta nữa.
Không ngờ một tuần sau, Vương Truyền Vĩ lại chủ động đến tự thú, ông ta nói mình đã giết Thái Hiểu Tuyền, mấy ngày qua ông ta không chịu được sự giày vò của nội tâm nên đã quyết định ra đầu thú.
Mặc dù Vương Truyền Vĩ nói chắc như đinh đóng cột, nhưng cảnh sát lại không tin dù chỉ một chữ, bởi vì có rất nhiều chi tiết vụ án mà ông ta không thể miêu tả được, nhìn qua là biết ông ta đang gánh tội thay.
Trong phòng thẩm vấn, sắc mặt Từ Lệ âm trầm, anh ta nói: “Anh nghĩ đây là chỗ nào? Muốn đến thì đến? Muốn đi thì đi? Nói xem, anh gánh tội thay cho ai thế?”
Không ngờ Vương Truyền Vĩ lại bình tĩnh đáp lại: “Đội trưởng Từ, anh đúng là hay thật đấy, lần trước cố bắt tôi nhận tội, tại sao lần này tôi chủ động nhận tội thì anh lại không tin?”
“Bởi vì pháp luật lấy sự thật làm căn cứ, chúng ta không bỏ qua cho bất kỳ kẻ xấu nào và cũng không thể để người tốt phải chịu oan uổng. Anh làm như vậy không phải giúp người đó mà ngược lại là tự hại người hại mình.” Từ Lệ nghiêm mặt.
Vương Truyền Vĩ nghe Từ Lệ nói thế thì yên lặng một lúc rồi bảo: “Đội trưởng Từ, các anh bắt hung thủ rồi phá án không được sao, tội gì cứ phải lăn tăn những chi tiết nhỏ không đáng kể đó chứ?”
Từ Lệ bỗng vỗ bàn một cái: “Đó là vì anh không phải là hung thủ! Anh cho rằng mình không nói thì chúng tôi không điều tra được hay sao? Đến lúc đó không những hung thủ thật sự phải ngồi tù mà đến cả người làm ảnh hưởng đến sự nghiêm minh của pháp luật như anh cũng phải chịu tội!”
Lúc Viên Mục Dã đến thì thấy Từ Lệ xanh cả mặt đi ra từ phòng thẩm vấn, cậu vội vàng tiến đến, hỏi: “Tôi nghe nói hung thủ đến tự thú?”
Từ Lệ bất đắc dĩ lắc đầu: “Không phải Vương Truyền Vĩ, nếu ông ta là hung thủ thì lúc trước làm sao có thể được thả ra?”
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi hỏi lại: “Nói cách khác thì ông ta gánh tội thay?”
Từ Lệ gật đầu: “Chắc chắn là thế, nhất định là ông ta đang sợ cảnh sát điều tra tiếp thì sẽ tìm ra được người kia, cho nên chủ động đến tự thú.”
Viên Mục Dã vỗ vai Từ Lệ: “Anh Từ, anh cảm thấy người có năng lực giết Thái Hiểu Tuyền đồng thời khiến Vương Truyền Vĩ gánh tội thay là ai?”
“Thật ra tôi cũng đoán được người đó là ai… Nhưng tiếc là không đủ bằng chứng.” Từ Lệ trầm giọng.
Viên Mục Dã bèn cười bảo: “Vậy cứ chờ một chút đi, nếu như tình cảm giữa bọn họ thật sự đến mức có thể thay đối phương đi tù, tôi tin rằng hung thủ sẽ không trơ mắt nhìn Vương Truyền Vĩ thay mình ngồi tù đâu.”
Vài ngày sau, vợ của Vương Truyền Vĩ là Lưu Bình Bình xuất hiện ở cục cảnh sát, bà ta thừa nhận mình đã giết Thái Hiểu Tuyền, chồng bà ta không có bất kỳ liên quan nào trong chuyện này. Bà ta nói mình đã sắp quên chuyện năm đó, nhưng vào một tuần trước khi vụ án xảy ra, bà ta đang dẫn con đi chơi ở công viên thì nhìn thấy một cặp đôi đang chụp ảnh cưới, trên mặt họ tràn đầy nụ cười hạnh phúc…
Lúc đầu Lưu Bình Bình chỉ hâm mộ bọn họ trẻ tuổi thật tốt, còn bà ta đã hơn bốn mươi mà con vẫn còn nhỏ như vậy… Không ngờ Lưu Bình Bình nhìn một lúc bỗng cảm thấy chú rể hơi quen, bà ta nhìn kĩ thì nhận ra đó chính là Thái Hiểu Tuyền, người đã hại chết con gái mình năm đó.
Một sự căm hận bỗng trào lên trong đầu, nếu con gái lớn của bà ta không chết, chắc bây giờ cũng đã là một cô gái trưởng thành xinh đẹp rồi, tương lai cô bé cũng sẽ tìm được người yêu rồi chụp một bộ ảnh cưới.
Nhưng bây giờ tất cả đều tan vỡ, bởi vì con gái của bà ta đã chết, bà ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ được nhìn thấy giây phút con gái mình mặc áo cưới. Lưu Bình Bình càng nghĩ càng căm hận nên dẫn con mình âm thầm đi theo sau lưng Thái Hiểu Tuyền, cuối cùng đã tìm được địa chỉ chính xác của anh ta…
Lưu Bình Bình biết sức mình có hạn, không thể nào đối đầu trực tiếp để giết một người đàn ông trưởng thành, thế là bà ta ngồi nhà suy nghĩ vài ngày rồi lập kế hoạch trước tiên dùng thuốc mê để Thái Hiểu Tuyền ngất đi, sau đó lại giết anh ta.
Ngày hôm đó Lưu Bình Bình giả vờ là nhân viên bên cửa hàng chụp ảnh cưới, bà ta nói Thái Hiểu Tuyền là khách hàng thứ mười nghìn nên phía cửa hàng sẽ tặng bọn họ vài cảnh để chụp, bà ta sẽ cầm theo phim mẫu đến để Thái Hiểu Tuyền lựa chọn khung cảnh.
Bởi vì Thái Hiểu Tuyền và vợ sắp cưới đúng là chụp ảnh tại cửa hàng đó, hơn nữa Lưu Bình Bình lại nhấn mạnh là không thu bất kỳ chi phí nào, cho nên Thái Hiểu Tuyền không suy nghĩ nhiều mà để Lưu Bình Bình vào nhà.