Chương 35: Người bí ẩn
Nhưng Viên Mục Dã không ngờ được là, trong đám khách quý đông đảo đó lại có một người đàn ông trung niên trông rất lịch thiệp cũng ở lại, sau khi anh ta thấy Viên Mục Dã lên tầng thì cũng tự mình đi thang máy lên tầng cao nhất.
Lúc Viên Mục Dã đuổi lên trên tầng, Tào Đức Dũng đã dắt Mạnh Hoài Bắc ra tít tận rìa sân thượng, lúc này Mạnh Hoài Bắc đã sợ đến mức nhũn cả ra, hai chân không thể đứng vững.
Ông ta vừa thấy Viên Mục Dã đuổi theo thì lập tức cầu cứu: “Mau cứu tôi… Tôi còn chưa muốn chết!”
Tào Đức Dũng nghe tiếng thì quay đầu nhìn về phía Viên Mục Dã và nói: “Sao cậu cũng lên đây? Trên người tôi đã buộc thuốc nổ mạnh đó, anh bạn trẻ, tôi thật không muốn cậu gặp nạn cùng mình đâu, cậu mau đi xuống đi!”
Viên Mục Dã nghe vậy thì nói một cách chân thành: “Anh Tào, tôi lên đây là để hỏi anh một câu, anh nhất định phải làm như vậy sao? Trước đây tôi đã học qua ngành luật, nếu bây giờ anh chịu quay đầu thì cuộc đời này vẫn có thể cứu!”
Tào Đức Dũng cười thảm rồi lắc đầu bảo: “Việc đã đến nước này còn có thể quay đầu được sao?”
“Vẫn được mà! Tôi biết anh là do tâm trạng không tốt nên mới xúc động như vậy, nhưng nếu anh vì loại người này mà hủy hoại cả cuộc đời mình thì thật không đáng, anh có nghĩ đến cha mẹ của mình không?” Viên Mục Dã hỏi.
Con người sao có thể không có cha mẹ? Tào Đức Dũng nghe Viên Mục Dã hỏi mình như vậy thì sững ra, dường như lúc này anh ta mới nhớ ra sự thật là mình vẫn còn cha mẹ.
Viên Mục Dã lập tức rèn sắt khi còn nóng mà nói tiếp: “Nỗi đau lớn nhất của đời người là kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, tôi tin rằng trong mắt hai ông bà, anh là một đứa con rất nghe lời và hiểu biết, anh thử nghĩ một chút xem nếu bọn họ biết anh làm như vậy thì sẽ thế nào? Chắc chắn sẽ sốt ruột không thể chịu đựng được!”
Trong ánh mắt của Tào Đức Dũng hiện lên vẻ đau khổ, Viên Mục Dã biết hắn đã bắt đầu dao động, cậu đang muốn tiếp tục khuyên giải để kéo dài thời gian thì không ngờ đúng lúc này, cậu bất ngờ phát hiện bên cạnh Tào Đức Dũng đột nhiên xuất hiện một người!
Người đứng bên cạnh Tào Đức Dũng hơn bốn mươi tuổi, vóc người tầm trung, lưng hơi còng, trên mặt còn đeo một chiếc kính đen, khuôn mặt trông rất tuyệt vọng… Viên Mục Dã đoán ra ngay đó là Lữ Thừa Chí, người mà Tào Đức Dũng đã nhắc đến!
Trong quá khứ, khi gặp tình huống như thế này, nếu có người ngoài ở bên cạnh, Viên Mục Dã sẽ giả vờ như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cứ làm việc mình cần làm thôi. Nhưng tình huống hôm nay có vẻ hơi khác, cậu phát hiện ở đây không chỉ có mình có thể nhìn thấy Lữ Thừa Chí.
Cậu thấy Tào Đức Dũng nhìn về phía Lữ Thừa Chí và nói: “Anh Lữ, em giúp anh mang người đến đây rồi, em nói được thì làm được!”
Viên Mục Dã nhìn thấy mà giật mình, cậu vội hỏi: “Anh đang nói chuyện với ai thế?”
Ánh mắt Tào Đức Dũng hơi mờ mịt: “Anh Lữ đó, anh ấy đang đứng cạnh tôi.”
Mạnh Hoài Bắc đang bị ghì chặt nghe câu này xong thì sợ đến mức suýt tè ra quần: “Lữ… Lữ Thừa Chí? Không phải đã chết rồi sao?”
Bầu trời đêm hôm đó rất sáng, một vầng trăng treo cao trên trời, đồng thời cũng chiếu sáng khuôn mặt mấy người trên sân thượng…
Viên Mục Dã hơi nghi ngờ nhìn về phía Tào Đức Dũng và hỏi: “Anh có thể nhìn thấy… Lữ Thừa Chí? Anh ta đã nói với anh điều gì?”
Tào Đức Dũng bi thương nói: “Anh ấy nói số mệnh mình không tốt, vừa mới hơn bốn mươi tuổi đã biết mình bị ung thư gan, sau này lại bị công ty giảm biên chế, anh ấy cảm thấy sống quá mệt mỏi, không bằng chết sớm thì tốt hơn!”
Viên Mục Dã nghe vậy thì nhìn về phía Lữ Thừa Chí đang đứng ở bên cạnh, xem ra những gì mà Tào Đức Dũng nhìn thấy không giống với những gì cậu thấy, Viên Mục Dã đoán rằng đa số đều do Tào Đức Dũng tự mình nghĩ ra.
Lúc này dường như Lữ Thừa Chí đã hạ quyết tâm rất lớn, anh ta nghiêng người về phía trước rồi biến mất trong nháy mắt. Nhưng Tào Đức Dũng vẫn nói liên tục mãi không ngừng, giống như vẫn đang nói chuyện với Lữ Thừa Chí vậy.
Đây là lần đầu tiên Viên Mục Dã gặp tình huống như vậy, trong nhất thời cậu hơi choáng váng… Viên Mục Dã đang định hỏi lại xem thật ra Tào Đức Dũng đang nhìn thấy cái gì thì bỗng nhiên có một giọng nói vang lên sau lưng cậu: “Hắn đã bị ảnh hưởng bởi từ trường tư duy của người nhân viên nhảy lầu kia!”
Viên Mục Dã nghe tiếng bèn quay đầu lại nhìn, có một người đàn ông trung niên không biết đã đứng sau lưng cậu từ lúc nào. Viên Mục Dã thấy người này đeo vé mời điện tử trước ngực, chắc chắn cũng là một vị quý khách trong hội nghị.
Viên Mục Dã nhướng mày hỏi: “Sao anh lại lên đây? Ở đây nguy hiểm lắm, mau xuống dưới đi!”
Không ngờ người đàn ông trung niên đó lại khẽ mỉm cười, nói: “Dưới tình huống bình thường, mọi người sẽ cho rằng anh bạn trẻ họ Tào này đã gặp ma! Nhưng tôi lại không nghĩ như vậy, tôi cảm thấy người này chỉ gặp từ trường tư duy của người đã nhảy lầu lưu lại, cậu cũng có thể nhìn thấy đúng không?”
Trong lòng Viên Mục Dã dấy lên sự ngạc nhiên, đã rất lâu cậu không được nghe cái từ “Từ trường tư duy” này từ miệng của người khác, rốt cuộc người này là ai? Hơn nữa, lúc nãy khi Viên Mục Dã nhìn thấy Lữ Thừa Chí thì đúng là sắc mặt cậu có thay đổi, mặc dù cậu cảm thấy mình đã che giấu rất tốt, nhưng tại sao lại bị đối phương chỉ cần liếc mắt một cái là biết?
“Anh là ai?” Viên Mục Dã cảnh giác hỏi.
Người đàn ông trung niên nghe xong đầu tiên là mỉm cười, sau đó lại liếc mắt nhìn về phía Tào Đức Dũng và Mạnh Hoài Bắc đang đứng trên cao, cuối cùng mới trả lời: “Dưới tình huống này mà tự giới thiệu có vẻ không phù hợp lắm, chi bằng chúng ta giải quyết chuyện này trước được không?”
Viên Mục Dã nghe anh ta nói thế thấy cũng đúng, bởi vì cậu nghĩ, mặc cho thân phận đối phương là gì thì cũng không thể uy hiếp đến mình. Còn về phần Tào Đức Dũng, nếu cái gã này thật sự cho nổ bom đang đeo trên người thì đúng là xong đời, đến lúc đó đừng nói bọn họ có giữ được bát cơm hay không, mà đến cả công ty này cũng không thể nào làm ăn được nữa!
Viên Mục Dã nghĩ tới đây thì lập tức quay ra nói với Tào Đức Dũng: “Anh Tào, anh đã hiểu sai ý của thầy anh rồi, anh ta muốn anh dùng pháp luật làm vũ khí để đòi lại công bằng, mà không phải giống như bây giờ… Anh có nghĩ đến không, kể cả anh có cùng chết với tổng giám đốc Mạnh, vậy ngày mai sẽ có tổng giám đốc Trương, tổng giám đốc Lưu xuất hiện, tình huống như vậy vẫn xảy ra, sẽ lại có càng nhiều nhân viên bị công ty hy sinh giống Lữ Thừa Chí, anh chết chẳng có tác dụng gì lớn cả. Tin tôi đi, anh chỉ có dùng pháp luật làm vũ khí thì mới có thể thật sự bảo vệ quyền lợi cho mình!”
Nhưng Tào Đức Dũng lại không tán đồng: “Pháp luật? Đó cũng là vũ khí của kẻ có tiền, giờ tôi nghèo đến mức không mời nổi luật sư! Tôi cũng đã nghĩ đến dùng pháp luật để bảo vệ quyền lợi, nhưng cậu có biết không, tôi đến các văn phòng luật xin tư vấn một chút mà họ đều đòi đến năm nghìn tệ, cậu bảo tôi đi thưa kiện một công ty lớn có thực lực hùng hậu? Bọn họ chỉ cần nhấc đại một ngón tay là có thể đấu với tôi hơn nửa năm rồi! Cho dù cuối cùng tôi có thể thắng kiện thì cũng chỉ có thể đổi nghề khác! Anh bạn trẻ, cậu còn trẻ lắm, cái xã hội này nó thực tế như thế đấy!”