Chương 36: Dường như có người quen tới
Viên Mục Dã vừa định nói thêm cái gì đó thì đã thấy người đàn ông trung niên lấy từ trong người ra một chiếc đồng hồ bỏ túi, sau đó từ từ đi về phía Tào Đức Dũng: “Tôi biết bây giờ anh đang rất đau khổ, anh muốn giúp Lữ Thừa Chí nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể tận mắt nhìn anh ta nhảy từ trên này xuống! Tin tôi đi, tôi có thể giúp anh… Anh hãy nhìn chiếc đồng hồ trên tay tôi và nói ra nguyện vọng của mình.”
Lúc đầu Viên Mục Dã còn tưởng người này đầu óc có vấn đề? Cầm một chiếc đồng hồ bỏ túi lắc đi lắc lại, chẳng lẽ coi mình là đại sư thôi miên?
Không ngờ Tào Đức Dũng vậy mà lại thật sự nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trong tay người đàn ông trung niên, tiếp đó từ từ thả Mạnh Hoài Bắc ra rồi đi xuống từ chỗ cao nhất bằng tư thế cứng nhắc. Mạnh Hoài Bắc đạt được tự do là vội vàng nhảy từ trên xuống, sau đó chạy thẳng xuống dưới mà không hề quay đầu lại.
Viên Mục Dã thấy vậy thì thầm khinh thường, xem ra những kẻ có tiền đều rất tiếc mạng! Nhưng bây giờ cậu cũng không có thời gian đi chú ý những thứ này, dù sao trên người Tào Đức Dũng vẫn còn đang buộc thuốc nổ! Đây không phải chuyện đùa, nhỡ không cẩn thận mà kích hoạt nó, vậy cái mạng nhỏ của cậu coi như phải bỏ lại ở nơi này.
Nhưng khi cậu quay đầu lại thì đã thấy người đàn ông trung niên kia lấy được chiếc kíp nổ từ trong tay Tào Đức Dũng và cầm một cách cẩn thận. Viên Mục Dã thấy vậy vội vàng đi đến, sắc mặt biến đổi, cậu nói: “Cẩn thận một chút!”
Không ngờ người đàn ông kia lại nhẹ nhàng bảo: “Không có gì đâu, là giả!”
“Hả? Giả?” Viên Mục Dã không dám tin tưởng nên hỏi lại.
Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đúng, Tào Đức Dũng chỉ là một viên chức nhỏ ở công ty, hắn đi đâu để kiếm TNT? Ngẫm lại thấy mình thật ngu… Viên Mục Dã thấy Tào Đức Dũng đang thất thần đứng ở đó thì muốn tiến lên cởi đám “thuốc nổ” đang buộc trên người hắn.
Không ngờ đúng lúc này có một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên sau lưng, Viên Mục Dã và người đàn ông trung niên nghe thấy vậy đều quay đầu lại nhìn, họ thấy Từ Lệ và đội viên của đội 6 đang chạy tới với vẻ mặt lo lắng.
Chuyện sau đó thì đơn giản, Tào Đức Dũng bị cảnh sát còng tay dẫn đi, người đàn ông trung niên kia chỉ vỗ tay một cái, tiếp đó Tào Đức Dũng ngơ ngác hồi phục lại rồi hỏi: “Đây là đâu? Tôi bị làm sao vậy? Mấy người còng tay tôi làm gì?”
Lúc này Từ Lệ đi tới, tức giận nói: “Cái thằng này mày bị nước đổ vào não hả? Còn buộc thuốc nổ để cùng chết với người khác? Nói, thuốc nổ kiếm ở đâu ra!”
Tào Đức Dũng nghe xong, đầu tiên là nhìn cảnh sát ở bốn phía xung quanh, sau đó như một quả bóng bị xì hơi: “Mua qua WeChat.”
Từ Lệ nghe vậy nổi giận quát: “Cái gì? Trên WeChat cũng có bán thứ này hả?”
Lúc này có một đội viên của đội 6 nói với Từ Lệ: “Không sao đâu sếp, bom là giả!”
Viên Mục Dã đang ở bên cạnh viết báo cáo nghe thấy vậy thì thầm bội phục người đàn ông trung niên kia, anh ta nói trúng phóc, người này chắc chắn không đơn giản, trên người anh ta có một sự ung dung như đã nắm tất cả trong lòng bàn tay, loại khí độ này không phải là người bình thường có thể có được.
Sau khi ghi chép xong, Viên Mục Dã lập tức trở lại tìm một vòng để xem người đàn ông trung niên kia đã đi đâu, nhưng cậu tìm một lúc lâu mà không hề thấy bóng dáng đối phương đâu cả?
Khi Viên Mục Dã trở lại phòng hội nghị ở tầng bảy, cậu thấy Mạnh Hoài Bắc đang mặt mày tái mét ngồi nghỉ ngơi trên ghế, mấy người cấp dưới đang vây quanh ông ta nói cái gì đó, chắc là đang an ủi. Nhưng Viên Mục Dã nhìn sắc mặt vị tổng giám đốc Mạnh này… chắc đã bị giật mình sợ hãi lắm. Mặc dù quả bom đó là giả, nhưng lúc đầu có ai mà biết nó là giả hay không đâu?”
Bấy giờ, hai đồng nghiệp của Viên Mục Dã vừa nhìn thấy cậu đi xuống đã nói: “Cậu xuống rồi à! Vừa rồi lãnh đạo gọi điện đến mắng cho các đội viên canh gác bên ngoài một trận, cậu xem thế nào chứ, lần này chắc chắn chúng ta bị phạt rồi!”
Không ngờ câu nói này lại bị Mạnh Hoài Bắc đang ngồi phía sau nghe được, ông ta đẩy mấy người bên cạnh ra rồi đi tới hỏi: “Chàng trai, cậu tên là gì?”
Lúc này Viên Mục Dã mới nhớ đến chuyện khi mình kéo dài thời gian với Tào Đức Dũng đã từng mắng vị tổng giám đốc Mạnh này, chắc bây giờ ông ta muốn đến trách tội đây!
“Tôi tên là Viên Mục Dã…” Cậu thản nhiên nói, mặc dù tính cách của Viên Mục Dã là kiểu không chủ động gây chuyện, nhưng nếu khi gặp chuyện, cậu cũng không sợ phiền phức.
Không ngờ lời nói tiếp theo của Mạnh Hoài Bắc lại vượt ngoài dự tính của Viên Mục Dã, ông ta lấy ra một tờ danh thiếp rồi nói: “Đây là số điện thoại của tôi, vừa rồi may mà có cậu, mặc dù thuốc nổ trên người Tào Đức Dũng là giả, nhưng việc hắn muốn kéo tôi cùng nhảy lầu lại là sự thật, nếu không có cậu kéo dài thời gian, chắc lúc này tôi đã nằm dưới đất rồi.”
Ông ta nói như vậy lại làm Viên Mục Dã cảm thấy ngượng ngùng: “Tổng giám đốc Mạnh khách sáo quá, đây là chức trách của chúng tôi. Chuyện hôm nay là do chúng tôi sơ sót, sau khi điều tra rõ sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng!”
Mạnh Hoài Bắc khoát tay: “Chuyện hôm nay cũng không thể hoàn toàn trách các cậu, Tào Đức Dũng làm trong bộ phận kỹ thuật của công ty nên nếu hắn muốn làm giả một cái vé mời điện tử thì rất dễ, là do chính tôi chủ quan. Còn về cậu, mặc dù đây là công việc nhưng người dưới tình huống như vậy mà dám chạy theo cũng không nhiều, tôi nhớ kĩ cậu! Nếu sau này có việc gì cần tôi giúp… Cậu có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Sau khi Mạnh Hoài Bắc rời đi, hai đồng nghiệp của Viên Mục Dã như được đại xá: “Vị tổng giám đốc Mạnh này có vẻ rất dễ nói chuyện nhỉ! Xem ra lần này chúng ta không cần chịu phạt rồi!”
Nhưng trong lòng Viên Mục Dã không lạc quan như bọn họ, chuyện này không hề nhỏ, Mạnh Hoài Bắc lại không phải là người dễ nói chuyện như bề ngoài, nếu không thì Tào Đức Dũng cũng không cần phải làm như vậy.
Sau khi cất danh thiếp đi, Viên Mục Dã lại nhận được điện thoại của Từ Lệ, anh ta nói là bọn họ đã giải Tào Đức Dũng đi, nếu như có chuyện gì thì có thể gọi điện cho anh ta.
Chuyện này gây tiếng vang khá lớn, mặc dù quả bom là giả, nhưng đi theo cảnh sát 119, 112 còn có một số phóng viên nghe tiếng gió mà đến, bọn họ đã chắn kín cửa công ty từ lâu, cuối cùng nhóm Viên Mục Dã phải rời đi từ cửa sau.
Viên Mục Dã nghĩ rằng đi cửa sau sẽ không bị ai phát hiện, vậy mà bọn họ vừa đi ra thì đã nhìn thấy người đàn ông trung niên trước đó thôi miên Tào Mạnh Dũng đang mỉm cười cách đó không xa nhìn cậu.
Viên Mục Dã suy nghĩ một chút, sau đó xoay người nói với đồng nghiệp: “Mấy cậu lên xe chờ tôi một lúc, tôi đi một chút sẽ về ngay.”
Người đàn ông kia cứ như là biết trước Viên Mục Dã sẽ đến chào hỏi mình, anh ta vừa cười vừa nói: “Chúng ta lại gặp nhau, Viên Mục Dã.”
Viên Mục Dã giật mình, chưa nói đến việc tại sao người này lại biết tên cậu, chỉ riêng cặp mắt màu nâu đậm đó đã cho người ta một cảm giác nhìn thấu hết mọi chuyện rồi.