Chương 54: Liên tục mất tích
Trước kia hai vợ chồng Ngô Mai kinh doanh homestay ở nhà cũ. Bọn họ nghĩ rằng người thành phố bây giờ thích đến vùng nông thôn để ăn cái gọi là thực phẩm hữu cơ. Vì vậy bọn họ còn cuốc một mảnh đất ở sau nhà để trồng rau, xem thử mình có thể trồng rau hữu cơ chất lượng tốt hay không.
Chỉ tiếc mặc dù bọn họ có ý tưởng tốt, nhưng hai vợ chồng Ngô Mai lại luôn làm việc theo kiểu đầu voi đuôi chuột. Lúc mới bắt đầu làm thì nhiệt tình lắm, nhưng qua thời gian dài bắt đầu cái này không được, cái kia cũng không xong.
Quả nhiên, chưa làm được nửa năm, bọn họ đã không kiên trì nổi nữa. Mảnh ruộng trồng thử rau lúc trước kia cũng chỉ trồng ra một đống “khoai tây hữu cơ” đâu đâu cũng có thể thấy. Về sau hai vợ chồng bọn họ trở lại nội thành, nhà cũ tạm thời để đó không dùng tới.
Bởi vì vị trí nhà cũ rất hẻo lánh, cho nên lần cuối cùng cảnh sát nhìn thấy ông cụ là ở trước một trạm xe buýt cách căn nhà cũ đó khoảng năm, sáu cây số, sau đó ông ấy đi đâu thì không biết được.
Ngô Mẫn thật sự không còn cách nào. Em gái và em rể còn chưa tìm được mà cha lại mất tích! Vì thế cô đành phải tìm đến người bạn học cũ là cảnh sát hình sự Từ Lệ, hy vọng anh ta có thể giúp mình.
Từ Lệ nghe Ngô Mẫn nói rõ từ đầu đến cuối câu chuyện, anh ta cũng không nóng lòng lập án giúp cô bạn, mà tự mình đi theo Ngô Mẫn đến hai căn nhà của em gái và em rể cô ấy và cả căn hộ mà cha cô ấy đang ở để tìm một lượt trước.
Kết quả vẫn không hề có manh mối gì, giống như ba người này đều tan biến vào không khí vậy… Đương nhiên Từ Lệ biết con người sẽ không tan biến vào không khí. Nếu bây giờ tất cả bọn họ đều mất liên lạc, như vậy vấn đề rất có thể là có liên quan với nhau. Nói cách khác có khả năng cha của Ngô Mẫn đã tìm ra được lý do mất tích thật sự của con gái và con rể, dẫn tới việc chính ông ấy cũng mất tích theo.
Theo Từ Lệ phân tích, cả ba người mất tích đều là người trưởng thành, bởi vậy cho dù em gái và em rể của Ngô Mẫn có ngang bướng, đi đâu cũng không chào hỏi với người nhà thì chắc chắn ông cụ Ngô sẽ không vậy. Chắc chắn khi tìm thấy hai vợ chồng con gái út, ông ấy sẽ báo cho con gái lớn trước tiên. Nhưng hiện giờ nếu ông ấy không làm như vậy thì rất có thể là bởi vì một lý do đặc biệt nào đó nên không muốn liên hệ, hoặc là ông ấy đã không thể liên hệ được nữa.
Vế trước còn đỡ… Nếu là vế sau, vậy thì hơi khó giải quyết.
Với tình hình như thế này, Từ Lệ cũng chỉ có thể tạm thời điều tra giúp Ngô Mẫn với tư cách cá nhân. Bởi vì hiện giờ một là cô ấy không nhận được điện thoại tống tiền, hai là không nắm giữ chứng cứ thực chất chứng minh ba người bọn họ gặp phải bất trắc. Cho nên dù Từ Lệ là đội trưởng đội 6, anh ta cũng không thể lập án điều tra như vụ án hình sự.
Cuối cùng, Từ Lệ phân tích hết tất cả các khả năng rồi chĩa đầu mâu về phía căn nhà cũ của hai vợ chồng Ngô Mai… Bởi vì dù sao tung tích cuối cùng của ông cụ nhà họ Ngô là đang trên đường về nhà cũ.
Chồng Ngô Mai tên Lý Thư Vinh, cha mẹ chết sớm, tài sản duy nhất để lại cho anh ta là căn nhà cũ năm tầng lâu năm không tu sửa kia. Sau này anh ta và Ngô Mai muốn mở homestay, vì vậy mới bỏ tiền sửa chữa lại căn nhà cũ đó.
Lần đầu tiên Từ Lệ và Ngô Mẫn đến căn nhà cũ kia đã phát hiện một vấn đề, đó là phong cách trang trí của căn nhà cũ này và mấy gian nhà gần đó khác biệt quá nhiều. Nói thẳng ra là trang trí quá “cao cấp”. So sánh với nó, mấy gian nhà bên cạnh trở nên vừa thấp bé vừa bần.
Lúc ấy Từ Lệ nghi ngờ liệu có phải người cùng thôn thấy nhà Lý Thư Vinh trang trí đẹp thế, nên cho rằng bọn họ rất giàu, bởi vậy thấy tiền mờ mắt không? Kết quả làm Từ Lệ không ngờ là, vài ngày sau người dân cùng thôn với Lý Thư Vinh cũng đến cục cảnh sát báo án, nói rằng người nhà của bọn họ đến nhà Lý Thư Vinh rồi bị mất tích.
Hóa ra ở cùng thôn Lý Thư Vinh có hai tên côn đồ tên là Lý Đại Quang và Lý Khải. Bình thường hai thằng nhãi này chỉ chơi bời lêu lổng, thích làm mấy chuyện trộm cắp. Bọn chúng vẫn luôn để mắt đến căn homestay của Lý Thư Vinh, cho rằng thằng nhãi nhà quê mấy năm cũng chẳng về thôn vừa quay về đã mượn chỗ đất tốt của thôn bọn họ để kiếm tiền.
Vào hai ngày trước, hai đứa chúng và một tên côn đồ khác trong thôn tên Triệu Hành Lượng muốn thừa dịp khoảng thời gian này căn homestay nhà Lý Thư Vinh không có người để vào trộm ít đồ đáng giá.
Lúc ấy là hai người Lý Đại Quang và Lý Khải trèo tường vào ăn trộm, một mình Triệu Hành Lượng ở bên ngoài canh chừng. Tuy nhiên Triệu Hành Lượng đợi ở bên ngoài hơn nửa ngày cũng không thấy hai đứa kia ra. Cuối cùng gã nhìn gần đó chẳng có cái bóng ma nào, nên cũng trèo tường vào sân, muốn xem thử có phải hai con hàng kia lấy quá nhiều đồ không? Mình vào để tiện giúp một tay.
Triệu Hành Lượng vào sân, phát hiện bọn Lý Đại Quang nhảy vào trong nhà từ một cánh cửa sổ để mở. Vì vậy gã đứng ở cửa sổ thò đầu vào nhỏ giọng gọi hai người bọn họ vài tiếng, muốn xem thử bọn họ ở đâu?
Nào biết Triệu Hành Lượng gọi vài tiếng nhưng Lý Đại Quang và Lý Khải chẳng ai trả lời gã… Lúc ấy ánh sáng trong phòng rất mờ, Triệu Hành Lượng không nhìn thấy rõ thứ gì. Gã lấy điện thoại di động ra soi một vòng cũng không thấy bóng dáng hai tên kia đâu.
Triệu Hành Lượng vốn đang nghĩ thật sự không được thì gọi điện thoại cho đứa kia, nhưng gã lại lo lỡ đâu tiếng chuông vang quá, bị người đi ngang qua nghe thấy sẽ phiền phức. Vì thế gã đành phải nhảy vào từ cánh cửa sổ để mở kia.
Nhưng điều khiến Triệu Hành Lượng không ngờ tới chính là, gã sờ soạng trong bóng tối tìm hết lượt trong căn nhà từ trên xuống dưới nhưng vẫn không tìm thấy hai người Lý Đại Quang đâu! Lúc ấy gã cũng chỉ có một suy nghĩ, đó là mình gặp ma rồi!! Gã chính mắt nhìn thấy hai người Lý Đại Quang đi vào, cho dù chúng nó tìm được cái gì đáng giá muốn chiếm riêng, nhưng cũng chỉ có một lối ra, hai đứa cũng đâu thể cầm đồ bay ra được!
Ai ngờ ngay lúc trong lòng Triệu Hành Lượng đang nghi ngờ, thì trong căn phòng trống trải đột nhiên vang lên tiếng cộp... cộp, lập tức dọa cho gã giật nảy mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng. Triệu Hành Lượng chợt nhớ tới một truyền thuyết về căn nhà cũ này.
Trên thực tế, cha mẹ Lý Thư Vinh đã chết từ lúc anh ta còn rất nhỏ, sau đó anh ta luôn sống cùng ông bà nội. Sau khi ông bà nội của anh ta chết bệnh, căn nhà cũ này vẫn không có ai ở. Cũng không biết từ bao giờ, trong thôn bắt đầu lan truyền lời đồn nhà cũ của nhà họ Lý có ma, phần lớn đều là lời đồn ai đó đi ngang qua vào buổi tối nhìn thấy trong nhà có ma trơi vân vân.
Lúc ấy Triệu Hành Lượng còn nhỏ cho nên không nhớ rõ lắm lời đồn về căn nhà cũ có ma, nhưng trước mắt, khi gã nghe thấy trong căn phòng trống trải đột nhiên truyền ra tiếng vang cộp... cộp, một cảm giác sợ hãi khó hiểu không hề báo trước ập đến.
Lúc ấy Triệu Hành Lượng cũng không rảnh lo cho Lý Đại Quang và Lý Khải nữa, gã gần như là té lộn nhào chạy ra khỏi homestay của Lý Thư Vinh. Về đến nhà, tất nhiên gã cũng không dám nhắc tới chuyện đêm đó với người khác.
Ai ngờ chưa đến hai ngày, người nhà của Lý Đại Quang và Lý Khải đã tìm tới cửa tới, vặn hỏi gã tung tích của hai người kia, nói rằng đã hai ngày rồi hai người bọn họ không về nhà. Có người nhìn thấy lần cuối cùng hai người bọn họ xuất hiện là ở cùng với Triệu Hành Lượng.