Chương 55: Hiện trường vụ án
Đối mặt với sự vặn hỏi của người nhà Lý Đại Quang và Lý Khải, Triệu Hành Lượng biết đến lúc này mình không nói không được. Vì thế gã mới kể lại toàn bộ chuyện buổi tối hôm trước ba người bọn họ bày mưu đến homestay nhà Lý Thư Vinh ăn cắp như thế nào, sau đó hai người kia đi vào rồi lại biến mất không thấy đâu ra sao.
Đương nhiên người nhà của hai tên kia không tin lời Triệu Hành Lượng, cứ nói là bởi vì ba người bọn họ phân chia không đều, cho nên Triệu Hành Lượng nổi lòng độc ác hại chết bọn Lý Đại Quang và Lý Khải. Vì thế hai nhà kia đi báo cảnh sát.
Nhưng dù sao căn nhà này cũng là của Lý Thư Vinh, thế nên cảnh sát địa phương liên hệ với Lý Thư Vinh và phát hiện chuyện anh ta đã mất tích từ lâu, lúc này mới vội vã liên hệ với nhóm Từ Lệ.
Từ Lệ vừa nghe số người mất tích đã từ ba người tăng lên năm người thì thấy, có vẻ như vụ án này còn phức tạp hơn anh ta tưởng nhiều. Hơn nữa, tất cả những chuyện này đều xoay quanh nhà cũ của Lý Thư Vinh.
Từ Lệ đã vào trong căn nhà cũ kia, bên trong không có gì đặc biệt. Ngô Mẫn nói thứ gì có thể bán trong nhà đều bị hai vợ chồng em gái bán cả rồi, cho nên vốn chẳng còn đồ đạc gì đáng giá để trộm. Bởi vậy chuyện người nhà Lý Đại Quang và Lý Khải nghi ngờ Triệu Hành Lượng phân chia không đều rồi nổi lòng độc ác cơ bản là không thể có. Hơn nữa, Triệu Hành Lượng cũng luôn nói mình oan uổng, nói hai người Lý Đại Quang và Lý Khải vào nhà của Lý Thư Vinh rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Nhưng nhà ở ngay đó, bên trong có thể nói là trống không, cả đồ gia dụng cũng không có, sao có thể giấu được năm người sống chứ? Bởi vì không có chứng cứ chứng minh sự mất tích của hai người Lý Đại Quang và Lý Khải có liên quan tới Triệu Hành Lượng, nên cảnh sát lại thả gã về nhà.
Sau đó không biết chuyện này bị ai đăng lên mạng, trong lúc nhất thời lời đồn lan ra khắp nơi. Có người nói bởi vì khi xưa nhà cũ của nhà Lý Thư Vinh có người chết, bây giờ oan hồn kia ra ngoài tìm người thay thế, cần phải tìm được bảy người thay thế mới có thể dừng tay. Còn có người nói nhà cũ nhà Lý Thư Vinh là sản nghiệp tổ tiên của bà vợ sáu của tay quân phiệt nào đó trước giải phóng, có lẽ bên trong cất giấu một ít vàng thỏi chôn từ năm đó. Rất có thể bọn Lý Đại Quang và Lý Khải vì chỗ vàng thỏi đó mà giết cả nhà Lý Thư Vinh, sau đó hai người mang vàng thỏi chạy trốn.
Tóm lại là càng truyền càng nghiêm trọng, có ảnh hưởng rất xấu… Hơn nữa cho tới nay, điều khiến cho nhóm Từ Lệ đau đầu là cảnh sát chẳng có một chút phương hướng nào để điều tra cả.
Nhưng mặc dù là như thế, lúc ấy Từ Lệ cũng không nghĩ tới việc phải nhờ người nhúng tay vào điều tra vụ án. Cho đến một buổi tối, anh ta đột nhiên nhận được tin nhắn Ngô Mẫn gửi tới…
Trong tin nhắn, cô ấy nói với Từ Lệ rằng đột nhiên mình nhớ ra một chuyện về căn nhà cũ kia nên muốn đi xác minh thử, hỏi Từ Lệ có thể đi cùng cô ấy đến nhà cũ một chuyến không? Đương nhiên Từ Lệ nói có thể, vì vậy hai người hẹn nhau sáng ngày hôm sau Từ Lệ sẽ đi đón cô ấy.
Ai ngờ sáng sớm hôm sau, khi Từ Lệ thức dậy lại thấy đêm qua Ngô Mẫn gửi tới một tin nhắn sau khi anh ta đã ngủ, cô ấy nói mình không chờ kịp, bây giờ phải đi xác minh ngay. Cô ấy bảo Từ Lệ sáng ngày hôm sau đi thẳng đến nhà cũ của Lý Thư Vinh tìm mình là được.
Lòng Từ Lệ chùng xuống khi đọc được tin nhắn này, một dự cảm chẳng lành dâng lên từ đáy lòng anh ta. Mặc dù anh ta không biết tại sao Ngô Mẫn lại gấp gáp đến nỗi cứ nhất quyết phải đi vào đêm hôm như vậy, nhưng trước đây ông cụ Ngô đã tự mình đến căn nhà cũ kia rồi mất tích. Từ Lệ không hy vọng chuyện giống vậy lại xảy ra một lần nữa.
Từ Lệ lập tức gọi điện thoại cho Ngô Mẫn, nhưng từ trong ống nghe truyền ra tiếng nhắc nhở thuê bao không liên lạc được làm lòng anh ta lập tức lạnh đi… Xem ra sợ cái gì thì cái đó tới thật rồi.
Từ Lệ chưa kịp ăn sáng đã một mình lái xe chạy tới nhà cũ của nhà họ Lý. Kết quả khi anh ta đến nơi thì chỉ nhìn thấy xe Ngô Mẫn đậu ở ngoài cửa, còn cô ấy lại không biết tung tích.
Viên Mục Dã nghe đến đó bèn tò mò hỏi: “Lúc ấy không lấy được dấu chân ở nhà cũ sao?”
Từ Lệ lắc đầu đáp: “Chờ đến lúc tôi tiếp nhận, dấu vết ở hiện trường đã bị phá hoại rất nghiêm trọng. Hai đồng nghiệp 110 nhận được báo án lúc ban đầu, hai cha con Ngô Mẫn, còn có ba người Triệu Hành Lượng, cuối cùng còn thêm người nhà Lý Đại Quang và Lý Khải cũng đều đi vào đó, cho nên đến cuối cùng về cơ bản là không lấy được dấu giày nào có giá trị.”
Sự mất tích của Ngô Mẫn lại phủ thêm một lớp khói mù nữa cho vụ án, cũng làm áp lực của Từ Lệ càng nặng hơn. Bấy giờ anh ta cũng không biết rốt cuộc tại sao mấy người đó mất tích, nhưng anh ta lại biết rõ nếu tìm được mấy người đó càng muộn, tỉ lệ bọn họ còn sống sẽ càng thấp, cho nên anh ta cần phải sử dụng một vài phương pháp khác thường mới được.
Trước kia Từ Lệ đã nghe người đi trước trong cục kể rằng có một đơn vị nghiên cứu khoa học. Nếu cảnh sát gặp phải một vài tình huống không giải thích được, hết cách thì có thể thử đi tìm bọn họ. Bởi vì chỉ cần có bọn họ nhúng tay, đến cuối cùng, về cơ bản là vụ án nào cũng đều có thể điều tra rõ ràng.
Lúc ấy Từ Lệ nhờ hết các mối quan hệ mới tìm được đội trưởng Đoàn, bởi vì khi tổ chức số 54 điều tra vài việc không tránh khỏi phải giao tiếp với cảnh sát, cho nên cuối cùng đội trưởng Đoàn vẫn nể mặt mũi Từ Lệ, đồng ý đến hiện trường xem thử tình hình cụ thể rồi nói.
Kể tới đây, Từ Lệ tỏ vẻ nể phục: “Kết quả đội trưởng Đoàn dẫn người đến nhà cũ của nhà họ Lý xem một lượt là phá được án luôn.”
“Chỉ xem mà phá được án ư? Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Thật sự có ma à?” Viên Mục Dã thấy hơi khó hiểu.
Lúc này xe đã chạy đến hiện trường vụ án bắt cóc Mã Bách Xuyên, Từ Lệ đậu xe xong thì thở dài đáp: “Đừng nói nữa, ai có thể ngờ được trong căn nhà kia lại có một cái tầng hầm, mà cái tầng hầm ấy lại quá gần bể chứa khí metan của homestay. Không biết làm sao mà có rất nhiều khí metan bị rò rỉ xuống tầng hầm… Mà những người mất tích đều được tìm thấy trong tầng hầm đó.”
“Đã chết hết ư?” Viên Mục Dã hỏi.
Từ Lệ gật đầu: “Như vậy mà còn có thể sống được à? Người đi vào chưa đến một phút đồng hồ là đã xong đời rồi!”
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Ngay từ đầu, lúc đến hiện trường các anh không phát hiện ra tầng hầm kia ư?”
Từ Lệ nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Cậu chưa đến nên không biết, tầng hầm đó được thiết kế khá bí ẩn, nhìn từ phía trên chỉ là một viên gạch bình thường, Lý Thư Vinh đã xử lý đặc biệt ở trên viên gạch chắn lối vào, nên người đi ở bên trên không thể cảm nhận được phía dưới là không gian rỗng.”
“Không đúng, nếu nồng độ của khí metan dưới tầng hầm cao như vậy, lỡ đâu điện thoại di động của người nào đó vang lên chẳng phải sẽ lập tức gây nổ hay sao?” Viên Mục Dã nghi ngờ.
Từ Lệ hừ nhẹ: “Bên dưới đấy không có sóng, cho nên điện thoại di động của mấy người vào đó đều thành cục gạch hết. Nếu không ngay từ lúc ban đầu, với cách làm của hai cha con Ngô Mẫn, thì cái căn nhà đó đã bị nổ tung lên tận trời rồi.”
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ, vẫn cảm thấy có vài chỗ không rõ ràng: “Vậy cũng không đúng. Các anh đều không tìm thấy lối vào, sau đó làm sao hai tên ăn trộm tìm được? Còn ông cụ Ngô và Ngô Mẫn sao lại tìm được chứ?”
Từ Lệ khóa kĩ xe rồi xoay người nói với Viên Mục Dã: “Theo chúng tôi đoán, trước đây nhất định là hai vợ chồng Ngô Mai đã đề cập đến chuyện tầng hầm với ông cụ Ngô và Ngô Mẫn, nhưng hai cha con lại đều vì sốt sắng tìm người nên không nhớ tới chuyện homestay còn có tầng hầm. Về sau nhớ ra mới sốt ruột đi xác minh, cho nên lần lượt một trước một sau đều đi xuống tầng hầm đó. Còn hai tên ăn trộm, trước đây có lẽ cũng đã từng nhìn lén Lý Thư Vinh mở cửa tầng hầm ra, cho nên khi bọn họ không tìm thấy món đồ gì đáng giá bèn nghĩ đến lối vào tầng hầm kia bí ẩn như vậy, có thể bên trong cất giấu của quý gì đáng giá thì sao? Còn về âm thanh quái lạ mà Triệu Hành Lượng nghe thấy, thật ra là trước khi chết, Lý Đại Quang đã bò đến lối vào, đập vào viên gạch chắn lối vào để cầu cứu, bởi vì sau đó khi chúng tôi mở tầng hầm ra tìm thấy xác của Lý Đại Quang, phát hiện trên người gã có vài vết trầy da, ắt hẳn là bị ngã lăn từ cầu thang chỗ lối vào xuống.”
“Vậy lúc ban đầu tại sao hai vợ chồng Ngô Mai mới nấu cơm được một nửa lại cứ nhất quyết phải chạy về nhà cũ?” Viên Mục Dã khó hiểu.
Từ Lệ nghe vậy thì hơi bất đắc dĩ nói: “Cái chết của hai vợ chồng đó càng oan hơn. Dựa vào báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y, người chết trước là Lý Thư Vinh, mà lúc anh ta chết trong tay đang cầm một cái túi đựng khoai tây.”
“Khoai tây? Tầng hầm bí ẩn như vậy lại để chứa khoai tây ư?!” Viên Mục Dã khẽ giật mình.
Từ Lệ dở khóc dở cười: “Thì đấy! Cậu nói xem có phải mấy người bọn họ chết oan không? Theo cảnh sát phỏng đoán, lúc ấy chắc là Ngô Mai ở nhà nấu cơm, Lý Thư Vinh về homestay xem thử, thuận tiện lấy ít khoai tây về. Nhưng Lý Thư Vinh đi mãi không về, Ngô Mai đành phải bỏ dở bữa cơm chưa nấu xong để đi tìm, kết quả dĩ nhiên không cần nói cũng biết. Trên báo cáo khám nghiệm tử thi ghi thời gian Ngô Mai chết muộn hơn Lý Thư Vinh ba tiếng. Nói cách khác, cùng lúc cô ấy tìm được tầng hầm rồi phát hiện Lý Thư Vinh, bản thân mình cũng lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.”
“Lối vào tầng hầm kia thật sự bí ẩn như vậy à?” Viên Mục Dã hỏi.
Từ Lệ gật đầu: “Đúng là khá bí ẩn, nếu không phải biết trước chỗ đó có một lối vào, người ngoài chắc chắn không thể tìm thấy. Nếu không sao lại nói người của tổ chức số 54 đều rất thần kỳ chứ? Vị đội trưởng Đoàn kia dẫn người vào xem một lượt là phát hiện ra manh mối, còn chỉ ra rất rõ ràng là nồng độ của khí metan phía dưới quá cao, cần phải xả tan hết mới có thể xuống được.”
Trên thực tế, Viên Mục Dã không khó tưởng tượng ra hiện trường theo lời kể của Từ Lệ. Nếu lúc ấy cậu có mặt, thì cũng không cần mời đội trưởng Đoàn ra tay đâu…
Lúc này hai người đã đi tới trại chăn nuôi trước kia giam Mã Bách Xuyên. Viên Mục Dã ngửi mùi trong không khí, vẫn là thứ mùi hỗn tạp quen thuộc. Cậu nhớ lần trước cùng tới với bọn họ còn có vị pháp y Diệp không nhiễm một hạt bụi kia, nên quay đầu hỏi Từ Lệ: “Sao lần này anh không gọi pháp y Diệp?”
Nghe cậu hỏi vậy, Từ Lệ tức giận nói: “Tôi cũng muốn gọi tới lắm chứ, nhưng lại bị pháp y Bạch từ chối, nói buổi tối bọn họ còn phải tăng ca khám nghiệm tử thi, không có thời gian rảnh! Cũng chẳng phải tôi gọi anh ta, anh ta dựa vào đâu mà từ chối tôi thay pháp y Diệp hả? Tôi thật sự không có cách nào với tên Núi Trường Bạch này nữa.”
“Núi Trường Bạch?” Viên Mục Dã nhướng mày.
Từ Lệ cười xấu xa: “Dù sao cậu cũng không làm nữa, nói với cậu cũng không sao. Cậu biết trong cục chúng ta có một nhóm chat chứ? Là cái nhóm không thêm lãnh đạo vào ấy!”
Viên Mục Dã nhớ lại rồi nói: “Biết… Tôi từng bị thêm vào, sau đó tôi ngại phiền quá nên rời khỏi.”
Lúc này Từ Lệ nín cười nói: “Mọi người trong nhóm chat đều gọi pháp y Bạch là Núi Trường Bạch! Biết cái biệt danh này có như thế nào không?”
Viên Mục Dã lắc đầu, chờ Từ Lệ nói tiếp.
Từ Lệ thấy thế bèn vỗ đùi cười bảo: “Bởi vì anh ta không có việc gì cũng cứ banh cái mặt dài ra đó! Ha ha!”
Không ngờ Viên Mục Dã đột ngột hỏi Từ Lệ một cách rất nghiêm túc: “Vậy bọn họ gọi tôi là gì?”
Từ Lệ còn đang cười ngất ngưởng vì cái biệt danh của pháp y Bạch nên không hề đề phòng mà bật thốt ra: “Bọn họ gọi cậu là Viên lão quái…”
Nói xong Từ Lệ hối hận ngay. Anh ta biết con người Viên Mục Dã bình thường rất ít nói đùa, cũng không biết cậu nghe thấy biệt danh “Viên lão quái” có nổi giận không nhỉ?
Không ngờ Viên Mục Dã lại cười nhẹ: “Khỏi phải nói, Núi Trường Bạch, Viên lão quái… Hình dung cũng rất chuẩn xác đấy.”
Từ Lệ nghe vậy thì biểu cảm không tự nhiên cho lắm: “Sao cậu biết bọn họ sẽ đặt biệt danh cho cậu?”
Viên Mục Dã nhún vai: “Rất đơn giản, nhóm chat này không thêm lãnh đạo không phải là để những tên kia làm loạn trong đấy à? Mà tôi và pháp y Bạch đều có tính cách không hòa hợp lắm với tập thể, bị bọn họ đặt biệt danh là điều dễ hiểu thôi.”
“Cậu không giận chứ?” Từ Lệ ướm thử.
Viên Mục Dã cười: “Tôi nào có hẹp hòi như vậy?” Cậu đột nhiên cố ý sầm mặt nói với Từ Lệ: “Về phần pháp y Bạch, tốt nhất đừng để cho anh ta biết. Cẩn thận anh ta cầm dao mổ đuổi giết anh!”
Từ Lệ cười phá lên: “Khỏi phải nói, Núi Trường Bạch đúng thật là có khí chất pháp y đẫm máu…”
Khi bước vào hiện trường vụ án lần nữa, Viên Mục Dã lập tức đắm chìm trong không khí áp lực ở hiện trường, cậu cố gắng nhập vai vào thân phận của Mã Bách Xuyên, tưởng tượng lúc ấy anh ta bị người ta trói vào đây như thế nào.
Từ Lệ là người rất biết điều. Anh ta nhận ra Viên Mục Dã đã chìm vào suy nghĩ về những tình tiết trong vụ án nên lập tức yên tĩnh đứng ở một bên, cố hết sức không quấy rầy suy nghĩ của Viên Mục Dã…
Viên Mục Dã quan sát kỹ lưỡng gian nhà vừa bẩn vừa rách nát này. Theo lý mà nói, trong hoàn cảnh như thế này, ắt hẳn phải để lại nhiều dấu vết đặc thù của kẻ tình nghi mới đúng, nhưng kỹ thuật viên của đội 6 lại không tìm được gì trừ dấu vết của người bị hại.
Tình huống như thế này chỉ có thể chứng tỏ hai nguyên nhân. Một, có lẽ đây chỉ là nơi cuối cùng tên kia giam giữ Mã Bách Xuyên thôi, cho nên dấu vết hắn để lại ở đây không nhiều lắm, bởi vậy nhân viên kỹ thuật rất khó lấy được dấu vết chứng cứ có giá trị. Hai, kẻ tình nghi mặc áo gió kia có phương pháp phản trinh sát rất mạnh. Hắn biết cách đảm bảo rằng không để lại bất cứ manh mối có giá trị nào ở hiện trường để cảnh sát phá án.
So sánh hai bên, trong đó nguyên nhân thứ hai có khó khăn to lớn khi thực hiện, có điều đó cũng chỉ là đối với người bình thường mà thôi. Những nhân viên không phải cảnh sát nhưng đã từng học chuyên ngành điều tra tội phạm hình sự như Viên Mục Dã là có thể làm được.
Nếu chỉ là nguyên nhân thứ nhất, như vậy mọi chuyện đều dễ nói. Lần này cảnh sát không tìm thấy dấu vết chứng cứ gì có giá trị cũng chỉ có thể chứng minh là vận may của tên kia tốt mà thôi! Nhưng nếu là nguyên nhân thứ hai… vậy thì hơi phiền phức.