Chương 56: Oan gia ngõ hẹp
Viên Mục Dã đi lại trong phòng một chốc rồi xoay người nói với Từ Lệ: “Đi thôi, chúng ta lặp lại tuyến đường lúc ấy Mã Bách Xuyên chạy trốn một lần nữa…”
Từ Lệ gật đầu đồng ý: “Được…”
Hai người đi ra khỏi phòng, Từ Lệ dán giấy niêm phong trên cửa lại như cũ, Viên Mục Dã cũng không để ý đến những việc này, bởi vì toàn bộ sức chú ý của cậu đã bị bóng dáng của Mã Bách Xuyên thu hút.
Thật ra trong mắt Viên Mục Dã, những từ trường tư duy còn sót lại đó không có gì khác với lần trước. Lý do cậu đồng ý đến đây với Từ Lệ một lần nữa hoàn toàn là bởi vì cậu muốn xem thử lần trước mình có bỏ sót chỗ nào hay không.
Viên Mục Dã đi một mạch theo bóng dáng của Mã Bách Xuyên về phía trước. Khi ngang qua ngã tư, người đàn ông mặc áo gió màu xám xuất hiện đúng lúc, chẳng qua so sánh với lần trước, lần này mặt của người nọ rõ ràng hơn rất nhiều. Nhưng dù vậy, Viên Mục Dã có nhìn thấy rõ thì cùng lắm cũng chỉ là gương mặt mang mặt nạ giống như đúc trong video kia mà thôi.
Trên thực tế, khi Viên Mục Dã nhìn thấy khuôn mặt mang mặt nạ kia, trong lòng cậu vẫn hơi sửng sốt. Xem ra từ trường tư duy còn sót lại của những người đã chết đi không phải mãi mãi không thay đổi. Dường như khi thực tế và ảo ảnh trùng khớp, những chỗ mơ hồ trong ảo ảnh sẽ tự động điều chỉnh.
Trước đây Viên Mục Dã không thấy rõ mặt của người đàn ông mặc áo gió, hoàn toàn là bởi vì Mã Bách Xuyên bị xe đâm chết chứ không phải chết trong tay hắn. Mà khi Viên Mục Dã xem xong đoạn video kia ở chỗ Từ Lệ, từ trường tư duy còn sót lại của Mã Bách Xuyên trước khi chết đã được điều chỉnh.
Lúc này đây Viên Mục Dã không nóng lòng đuổi theo Mã Bách Xuyên chạy vào khu đất trồng ngô. Cậu muốn quan sát thêm người đàn ông mặc áo gió kia trong khoảng thời gian có hạn này thêm vài lần. Tên kia tự xưng là “Sứ giả nhà trời”, giết chết Mã Bách Xuyên cũng hoàn toàn là để thay trời hành đạo! Loại người lấy góc nhìn của thượng đế này để thống trị sự sống và cái chết của người khác thật sự rất nguy hiểm…
Bởi vì với kinh nghiệm điều tra tội phạm hình sự nhiều năm của Viên Mục Dã, những người như vậy thường có hành vi cực đoan, có những quy tắc đúng sai của riêng họ. Những người muốn đứng trên pháp luật như vậy đương nhiên không tin rằng luật pháp công bằng. Bọn họ thường sẽ dùng tiêu chuẩn đúng sai của mình để cân nhắc sự sống chết của người khác. Đây là một chuyện rất đáng sợ.
Mà điều khiến Viên Mục Dã cảm thấy không yên là, phong thái của người này không tầm thường, chắc hẳn đã từng được hưởng nền giáo dục cao. Nếu hắn là một người biết luật, hiểu luật, lại vẫn chọn vi phạm pháp luật, thì người này phải là loại tội phạm có IQ cao khiến cảnh sát đau đầu nhất trong số các phần tử tội phạm.
Trong từ trường tư duy còn sót lại của Mã Bách Xuyên, chắc hẳn bóng dáng của Mã Bách Xuyên là vị trí trung tâm của từ trường, cho nên khi bóng dáng anh ta càng đi xa, bóng người đàn ông mặc áo gió kia bắt đầu dần dần trở nên mơ hồ.
Lúc này Từ Lệ chờ ở cạnh bên thấy Viên Mục Dã không đi vào khu đất trồng ngô giống lần trước nên hỏi nhỏ: “Lần này tuyến đường không giống lần trước sao?”
Viên Mục Dã quay đầu nhìn sang anh ta: “Giống, chỉ có điều là tôi đang nghĩ tên mặc áo gió kia chở Mã Bách Xuyên đến đây như thế nào? Chắc chắn phải có phương tiện giao thông nhỉ?”
Từ Lệ nghe vậy thì hơi bất đắc dĩ nói: “Khu vực này không có một cái camera giám sát nào, muốn có phải đi đến cách đây năm cây số mới có một cái camera giao thông, nhưng ở đây đường nông thôn ngang dọc đan xen, có quỷ mới biết chiếc xe nào là từ phía trại chăn nuôi đi ra.”
Viên Mục Dã gật đầu. Ngay khi cậu định nói với Từ Lệ rằng bây giờ sẽ đi vào khu đất trồng ngô, thì đuôi mắt lại liếc thấy một động tác nhỏ của bóng dáng kia trước khi biến mất… Lúc đó, tay trái người đàn ông mặc áo gió đút túi, tay phải rũ ở bên người, ngón giữa của bàn tay phải hơi cong lên, hơn nữa còn gõ vào đường ly ống quần phải rất nhịp nhàng.
Thật ra mỗi người đều có một vài động tác nhỏ theo thói quen giống như vậy, thông thường đều là hành động trong tiềm thức. Nếu không cố tình sửa thì rất khó bỏ. Viên Mục Dã cũng có một ít động tác nhỏ theo thói quen, ví dụ như khi tự hỏi một vấn đề, cậu thích dùng ngón trỏ bàn tay trái ấn nhẹ vào xương trán bên trái, dường như làm vậy là có thể khiến đôi mắt mình mở to hơn một chút. Khi tâm trạng tốt, cậu thích dựa vào lưng ghế, sau đó đặt hai tay ở sau gáy để đỡ đầu. Đây đều là một vài động tác nhỏ của cậu trong tiềm thức, không có bất cứ ý nghĩa gì, chỉ là một động tác theo thói quen mà thôi.
Mặc dù Viên Mục Dã cũng biết rằng những động tác nhỏ đó đều không phải là mỗi người mỗi khác, có lẽ trên thế giới này có những người thực hiện các động tác nhỏ tương tự với cậu. Bởi vậy chỉ dựa vào điều này là rất khó xác định ai là “Sứ giả nhà trời”.
Tuy nhiên, đồng thời Viên Mục Dã cũng tin tưởng cho dù là cùng một động tác, cảm giác mỗi người làm ra cũng không phải đều giống nhau. Cho nên Viên Mục Dã có tự tin, chỉ cần tên kia làm lại cùng động tác đó trước mặt cậu, nhất định cậu có thể nhận ra.
Sau khi bóng dáng của người đàn ông mặc áo gió hoàn toàn biến mất, Viên Mục Dã chuẩn bị vào khu đất trồng ngô với Từ Lệ, cậu lặp lại tuyến đường Mã Bách Xuyên chạy trốn một lần nữa, ai ngờ lúc này bỗng một cảm giác bất an mãnh liệt dâng lên làm Viên Mục Dã không kìm được mà quay đầu nhìn về phía ngã tư người đàn ông mặc áo gió đứng lần nữa. Kết quả cậu nhìn thấy, bóng dáng người đàn ông mặc áo gió trước kia đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, thậm chí còn rõ ràng hơn so với lúc vừa rồi Mã Bách Xuyên chưa chạy xa!
Viên Mục Dã lập tức nhận thấy có thể bóng dáng kia không phải là ảo ảnh chỉ cậu mới có thể nhìn thấy, mà là có thật trong đời sống hiện thực… Giờ phút này, tên sứ giả nhà trời kia đang đứng ở ngã tư nhìn mình!!
Sau khi tên kia phát hiện Viên Mục Dã đã nhận ra mình, hắn không hề hoang mang mà vẫy tay với cậu rồi mới xoay người bỏ đi. Lúc này Từ Lệ đã chui vào trong khu đất, Viên Mục Dã vốn không kịp đi tìm anh ta, chỉ đành hô to “đội trưởng Từ”, sau đó cất bước đuổi theo…
Cậu cách tên kia khoảng hơn một trăm mét, cho dù Viên Mục Dã chạy tới bằng hết sức, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tên sứ giả nhà trời kia biến mất ở ngã rẽ phía trước.
Nhưng trong lòng Viên Mục Dã biết, nếu đã để mình đụng phải, cậu buộc phải đuổi theo. Tuy nhiên khi chạy đến ngã rẽ mà sứ giả nhà trời biến mất, cậu lập tức trợn tròn mắt. Cậu không ngờ một ngã tư nhỏ như vậy mà có thể thông ra năm hướng…
Lúc này Từ Lệ cũng thở hồng hộc đuổi theo: “Làm sao vậy? Cậu nhìn thấy cái gì?”
Viên Mục Dã đáp với sắc mặt nặng nề: “Vừa rồi tôi nhìn thấy tên trong video. Xem ra không chỉ có chúng ta quay lại hiện trường vụ án, tên sứ giả nhà trời kia cũng quay về kiểm tra xem mình có để lại manh mối gì cho cảnh sát hay không.”
“Người đâu rồi?” Từ Lệ vừa nghe Viên Mục Dã nói nhìn thấy tên sứ giả nhà trời kia, lập tức xoa tay hầm hè chuẩn bị đuổi theo.
Nhưng Viên Mục Dã lại thở dài: “Lối rẽ ở đây quá nhiều, hắn chạy đến chỗ này đã không thấy tăm hơi đâu nữa. Tôi cũng không biết cụ thể hắn chạy theo hướng nào.”
Từ Lệ nghe vậy thì đập nắm tay vào nhau: “Sớm biết rằng sẽ đụng phải kẻ tình nghi, tôi đã dẫn thêm vài người theo rồi! Tôi thật sự không ngờ người này to gan như vậy, lại còn dám quay trở lại hiện trường vụ án!”