Chương 6: Gặp lại pháp y Diệp
Sau khi trở lại đơn vị, Viên Mục Dã báo cáo lại tình hình cơ bản qua điện thoại cho đội trưởng Lưu biết. Đội trưởng Lưu nghe xong bèn nói với Viên Mục Dã: “Tạm thời tôi vẫn chưa thể quay về, trước tiên cậu cứ theo vụ án này. Còn nữa… Khi chưa có bất cứ tiến triển thực tế nào, trước hết cứ đè vụ án này xuống với bên ngoài, đừng để chưa phá được án mà bên ngoài đã lan truyền tin đồn nhảm nhí.”
Mặc dù ngoài miệng Viên Mục Dã dạ dạ vâng vâng đấy, nhưng trong lòng lại chửi thầm, đây là việc một mình cậu có thể đè xuống được à? Lúc đào được xác lên, chỉ riêng công nhân làm việc xung quanh thôi đã có hơn một trăm người, cộng thêm thầy cô và học sinh trong trường, không đến một nghìn cũng phải tám trăm. Chờ coi đi, ngày mai vụ án này sẽ loan truyền ra toàn bộ thủ đô, mọi người đều biết.
Cúp điện thoại rồi, Viên Mục Dã thấy hơi đau đầu. Dù cậu không bài xích việc tăng ca, nhưng lại rất ghét vấn đề xử lý dư luận… Ai ngờ lúc này điện thoại di động của cậu lại có một tin nhắn, bấm mở thì thấy hóa ra là Lý Tử Y trước đây đi xem mắt cậu.
“Cảnh sát Viên, giờ có đang bận không?”
Suýt nữa Viên Mục Dã đã quên mất chuyện của cô ấy. Vốn cậu muốn điều tra đàng hoàng về Lý Tử Y này, nhưng bây giờ vướng vụ án, cậu cũng chỉ có thể trì hoãn việc này trước. Vì thế Viên Mục Dã bèn đẩy điện thoại di động sang một bên, giả vờ không đọc được tin nhắn.
Lúc hơn mười một giờ tối, Viên Mục Dã và mấy đồng nghiệp mở cuộc họp phân tích vụ án. Tiểu Tống đã chiếu hình chụp ở hiện trường lên trên tường, đồng thời bọn họ còn tìm ra hình ảnh đồng phục trường học của mười năm trước để so sánh.
Khi Viên Mục Dã nhìn thấy đồng phục của trường trung học số 25 năm đó, cậu không khỏi thầm cả kinh. Đây chẳng phải là đồng phục của cô nữ sinh xuất hiện ở bên cạnh Lý Tử Y ngày hôm qua sao? Hai việc này cũng quá trùng hợp chăng?!
“Dựa theo manh mối phía nhà trường cung cấp, từ khi trường trung học số 25 thành lập đến bây giờ chưa từng xảy ra một vụ học sinh mất tích nào, cho nên hiện giờ phía nhà trường cũng không biết rốt cuộc nạn nhân mặc đồng phục cũ của mười năm trước là ai?” Tiểu Tống vừa lật sổ ghi chép vừa nói.
Viên Mục Dã nghe xong gật đầu: “Còn phát hiện ra thứ gì khác trong chiếc vali kia không?”
Lúc này có một đồng nghiệp nữ của tổ kỹ thuật trả lời: “Sau khi bác sĩ pháp y lấy xác ra khỏi vali thì bên trong không còn đồ gì có giá trị nữa. Tuy nhiên, chúng ta lại phát hiện một thứ ở trong túi đồng phục của nạn nhân, trông rất giống một bức thư. Nhưng bởi vì bị ngâm rất lâu trong dịch xác sinh ra khi thi thể thối rữa nên đã dính thành một cục, vừa chạm vào là nát.”
“Sau khi được xử lý kỹ thuật cũng không thể mở ra ư?” Viên Mục Dã hỏi.
Đồng nghiệp nữ kia ngẫm nghĩ: “Khó nói lắm. Đám Cường Tử đang thử, nhưng anh cũng đừng ôm hy vọng quá lớn. À đúng rồi, phía pháp y đã đưa tới hai món đồ khác nhau, nói là tìm thấy bên trong thi thể.”
Viên Mục Dã: “Đồ gì?”
Sau đó đồng nghiệp nữ bèn đặt hai bức ảnh vào máy chiếu. Cô ấy chỉ vào một tấm trong đó và nói: “Đây là một thứ cùng loại với khăn lông, cụ thể là cái gì còn phải chờ kết quả xét nghiệm. Có điều nghe pháp y Diệp nói, thứ này phát hiện ra ở bên trong xương sọ của nạn nhân. Bước đầu phỏng đoán là khăn lông dùng để bịt miệng nạn nhân, sau này cái xác thối rữa hoàn toàn nên rơi vào bên trong xương sọ.”
Viên Mục Dã nhìn kĩ bức ảnh đầu tiên, bên trên đó là thứ có màu nâu đen, từ màu sắc thật sự không phân biệt được nó vốn là thứ gì. Có điều đúng như lời đồng nghiệp nữ kia vừa nói, khả năng rất lớn là một chiếc khăn lông.
Bức ảnh thứ hai là một chiếc kẹp tóc bằng nhựa hình tam giác. Thoạt nhìn, đó là kiểu dáng mà các bé gái thích từ nhiều năm trước, chẳng qua điều làm Viên Mục Dã không hiểu là, chiếc kẹp tóc bằng nhựa này cũng được tìm thấy trong hộp sọ của nạn nhân, chẳng lẽ là trước khi chết cô ấy giấu kẹp tóc ở trong miệng sao?
Viên Mục Dã chống tay lên Thái Dương, cẩn thận quan sát hai bức ảnh này. Cậu ngẫm nghĩ rồi quay đầu hỏi Tiểu Tống: “Cậu điều tra được gì từ phía trường học?”
Tiểu Tống tiện tay mở sổ ghi chép ra và nói: “Dựa theo tài liệu phía nhà trường cung cấp, tổng cộng có ba khóa học sinh từng mặc kiểu dáng đồng phục như thế này. Sau đó bởi vì chất lượng không tốt lắm, cho nên trường học đã thay đổi xưởng gia công trang phục để đặt may một loại đồng phục có kiểu dáng khác vào mười năm trước.”
Viên Mục Dã nghe vậy thì day trán: “Ba khóa học sinh, cho dù loại học sinh nam đi, ít ra cũng phải đến một nghìn hoặc tám trăm người!”
Tiểu Tống gật đầu hơi bất đắc dĩ: “Chính là thế. Nếu điều tra từng người một... thì nhân thủ của chúng ta cũng không đủ!”
Đương nhiên, Viên Mục Dã cũng biết cách điều tra từng người một khá ngốc, nhưng trước mắt, dưới tình huống không có manh mối gì cả, có thể có một phạm vi cũng đã tốt lắm rồi! Vì vậy cậu bảo Tiểu Tống ngày mai đến trường học lấy mấy trăm hồ sơ của tất cả học sinh nữ về, chờ sáng ngày mai có báo cáo xét nghiệm tử thi rồi, bọn họ lại dựa theo hình dáng đặc thù để cố gắng thu nhỏ phạm vi lại.
Tiểu Tống vừa nghe vậy lập tức kêu than dậy đất: “Anh Viên, lỡ đâu nạn nhân không phải học sinh trường trung học số 25 thì sao?”
Viên Mục Dã nhìn cậu ta bằng vẻ mặt bình tĩnh: “Chỉ cần cậu có thể chứng minh cô ấy không phải học sinh trường trung học số 25, vậy thì chúng ta có thể không cần điều tra mấy trăm hồ sơ học bạ học sinh nữ đó nữa.”
Tiểu Tống nghe vậy lập tức ủ rũ héo úa: “Được rồi, em vẫn nên đi điều tra những hồ sơ học sinh nữ đó thôi!”
Viên Mục Dã không có mặt mũi bảo đồng nghiệp nữ trong đội ở lại tăng ca, vì vậy cậu kéo theo Tiểu Tống số khổ, chờ đến khi bọn họ làm xong việc đã là hơn ba giờ sáng. Nhà Tiểu Tống cách đơn vị rất gần, cậu ấy nói cho dù buồn ngủ đi nữa cũng phải về nhà tắm rửa một phát, nếu không ngày mai sẽ chua lòm.
Nhưng Viên Mục Dã thật sự không muốn cực thân. Cậu vươn vai, nhìn ngoài cửa sổ. Có lẽ cậu về đến nhà thì trời cũng sắp sáng, còn không bằng ngủ chắp vá vài tiếng trên ghế sofa ở văn phòng cho khỏe.
Ai ngờ đúng lúc này điện thoại di động của cậu lại nhận được một tin WeChat. Viên Mục Dã bấm mở xem thì thấy vẫn là Lý Tử Y.
“Cảnh sát Viên, bây giờ anh có thời gian không? Tôi muốn tâm sự với anh…”
Viên Mục Dã nghĩ bụng con gái bây giờ thức đêm giỏi thật, đã hơn ba giờ sáng còn chưa ngủ?! Nhưng lúc này cậu thật sự quá mệt rồi, chỉ muốn lấy hai que diêm chống mí mắt lên, vì vậy cậu lại làm lơ tin nhắn của Lý Tử Y thêm một lần nữa, hơn nữa còn bật chế độ không làm phiền.
Sáu giờ sáng, Viên Mục Dã đang rúc trên ghế sofa ở văn phòng ngủ say...
Đột nhiên, cửa văn phòng bị đẩy ra lặng yên không một tiếng động. Một bóng người từ từ đi vào… Sự nhạy cảm nghề nghiệp làm Viên Mục Dã lập tức tỉnh lại khỏi cơn mơ. Cậu xoay người ngồi dậy khỏi ghế sofa. Mà khi thấy rõ người đến là một gương mặt xa lạ mặc cảnh phục, cậu sửng sốt.
Đối phương cũng không đoán trước được Viên Mục Dã sẽ đột nhiên tỉnh dậy, hai người nhìn nhau, không khí ít nhiều hơi xấu hổ. Cuối cùng vẫn là người nọ ho nhẹ rồi nói: “Xin lỗi, tôi tới đưa báo cáo xét nghiệm tử thi. Tôi thấy anh đang ngủ say, nên muốn để báo cáo lại trước, kết quả vẫn đánh thức anh.”