Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 7: Viên lão quái

Chương 7: Viên lão quái

Viên Mục Dã vội đứng lên khỏi ghế sofa, cậu lúc lắc đầu để làm mình nhanh chóng tỉnh táo. Cậu nhận ra đôi mắt của người này, là vị pháp y họ Diệp xuất hiện ở hiện trường ngày hôm qua.
“Không đâu… Tôi cũng cần phải dậy rồi.” Viên Mục Dã nhận báo cáo trên tay Diệp Dĩ Nguy: “Pháp y Diệp cũng không ngủ cả đêm à?”
Diệp Dĩ Nguy tháo mắt kính xuống, day trán một cách mỏi mệt rồi nói: “Không sao, tôi quen thức đêm rồi.”
Viên Mục Dã thấy sau khi Diệp Dĩ Nguy tháo mắt kính xuống nhìn trẻ hơn tuổi thật một chút, mặt mũi đẹp đẽ phối hợp với màu da hơi tái, làm cậu không kìm được mà nhớ tới quỷ hút máu trong truyền thuyết phương Tây.
Chính cậu cũng bị suy nghĩ này của mình làm tức cười, xem ra đúng là cậu gặp được nhiều việc lạ nên trông ai cũng không giống người bình thường. Tuy nhiên không khí xung quanh Diệp Dĩ Nguy đích thực rất đặc biệt. Viên Mục Dã biết đó là bởi vì liên quan đến việc anh ta giao tiếp với xác chết quanh năm…
Báo cáo xét nghiệm tử thi Diệp Dĩ Nguy đưa tới có hơn mười trang A4. Mặc dù Viên Mục Dã rất muốn xem ngay bây giờ, nhưng bụng cậu lại chẳng biết cố gắng gì mà réo lên ngay lúc này. Vì vậy cậu hơi xấu hổ nói với Diệp Dĩ Nguy: “Ngại quá, tối hôm qua tôi vẫn chưa ăn cơm. Lúc này thật sự đói bụng quá. Pháp y Diệp đã ăn sáng chưa? Anh có muốn đi cùng không?”
Thật ra Viên Mục Dã chỉ khách sáo mà thôi, dù sao thì mình cũng không thân với đối phương, tính ra thì đây mới là lần thứ hai gặp mặt. Trong tình huống bình thường, đối phương đều sẽ lễ phép từ chối. Ai ngờ Diệp Dĩ Nguy này không làm theo kịch bản. Anh ta đeo lại mắt kính rồi nói với Viên Mục Dã: “Đúng lúc tôi cũng đói. Bây giờ chúng ta đến nhà ăn xem hôm nay có gì ăn sáng đi.”
Viên Mục Dã không ngờ Diệp Dĩ Nguy lại muốn cùng ăn sáng với mình thật, nên nhất thời không phản ứng kịp. Cho đến khi đối phương đẩy cửa chuẩn bị bước ra ngoài, cậu mới vội vàng để báo cáo xét nghiệm tử thi xuống và đuổi theo.
Phải nói là Viên Mục Dã cũng đã tới thủ đô hơn một năm, nhưng trừ giao tiếp với những người có liên quan trên mặt công việc, còn lại đều chỉ là quan hệ sơ sơ bình thường. Ngay cả đồng nghiệp Tiểu Tống tiếp xúc với cậu nhiều nhất, giữa bọn họ, trừ tình cảm ăn chung một gói mì tôm lúc tăng ca ra thì chẳng còn gì khác, cho nên càng miễn bàn đến việc cùng đến căn tin ăn.
Lúc ban đầu Tiểu Tống còn tưởng rằng là tính cách của Viên Mục Dã quá kiêu ngạo, không để người trong đơn vị bọn họ trong mắt, nhưng tiếp xúc rồi cậu ta mới nhận ra, thật sự con người Viên Mục Dã chỉ có tính cách nhạt nhẽo, chẳng nhiệt tình nổi với ai.
Cho nên khi Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy cùng xuất hiện ở nhà ăn đơn vị, điều này đã khiến những người đang ăn sáng ở đó sợ ngây người. Lúc đầu bọn họ còn cho rằng Viên Mục Dã chỉ trùng hợp gặp pháp y Diệp ở cửa, hai người gọi đồ ăn xong sẽ tự ai nấy ngồi cơ. Kết quả cuối cùng lại trơ mắt nhìn hai người ngồi xuống cùng một chiếc bàn bắt đầu ăn.
Một đồng nghiệp thích loan tin hóng hớt còn lén chụp ảnh hai người rồi đăng lên group WeChat… Group WeChat này do một vài đồng nghiệp trẻ tạo ra, dành để loan truyền một ít tin đồn linh tinh không thể cho lãnh đạo biết, cho nên trong group này không có lãnh đạo, đồng thời cũng không có Viên Mục Dã.
Chẳng phải bọn họ cố ý cô lập Viên Mục Dã, mà là lúc trước Tiểu Tống thêm thằng cha này vào rồi tự cậu rời khỏi, bởi vì cậu thật sự không cảm thấy hứng thú với những tin tức hóng hớt đó, càng không muốn ngày nào điện thoại di động cũng liên tục réo rắt lên vì cái group này.
Mà đối với pháp y Diệp Dĩ Nguy vừa tới chưa được hai ngày mà nói, càng chẳng có ai thêm anh ta vào trong group. Đương nhiên, chủ yếu là bởi vì những người trong group này đều không ưa pháp y Bạch trước kia, cho nên mọi người đều tự mang sự miễn dịch với pháp y.
Trong lúc nhất thời, trong group có đủ kiểu nói…
“Viên lão quái lại ăn cơm với pháp y mới tới ư? Có lẽ tính cách của hai người đều rất kỳ cục.”
“Đừng nói bừa, pháp y Diệp mới tới rất tốt, luôn mỉm cười khi nói chuyện, khỏi phải nói là tốt hơn cái Núi Trường Bạch kia gấp trăm lần!”
“Có thể không bàn đến Núi Trường Bạch không? Mấy ngày không gặp anh ta, tâm trạng của tôi sung sướng biết bao nhiêu!”
“Thật ra trông bức ảnh này, Viên lão quái của chúng ta đẹp trai lắm luôn, chẳng thua pháp y Diệp mới tới một chút nào, một khuôn mặt bắt mắt thế mà sao khó hiểu phong tình đến vậy chứ?”
“Ôi… Đừng nói nữa, đẹp chứ không xài được!”
“Lãng phí…”
“Chứ còn gì nữa.”
“Phí phạm của trời mà…”
“Viên lão quái” là biệt danh mọi người lén đặt cho Viên Mục Dã. Mặc dù cậu chỉ có 28 tuổi, nhưng cách làm người và cư xử luôn có tác phong cũ kỹ. Cậu và những thanh niên hơn hai mươi tuổi cùng đội mãi chẳng thể chơi chung được với nhau, bởi vậy bị mọi người gọi là Viên lão quái.
Còn “Núi Trường Bạch” là bác sĩ pháp y Bạch Dục Hân của phòng pháp y. Có thể là vì liên quan đến nghề nghiệp nên ánh mắt pháp y Bạch nhìn ai cũng như nhìn xác chết, khuôn mặt đơ ra cả ngày, chẳng có nửa nụ cười nào, cho nên ở sau lưng mọi người đều gọi anh ta là Núi Trường Bạch.
Hai người kia đều là nhân vật phong vân luôn luôn bị mọi người trong group chửi mắng, cho nên hiện giờ chẳng có ai chủ động thêm hai người bọn họ vào trong group. Nhưng bắt đầu từ ngày hôm qua, trong group nhiều chuyện đột nhiên có thêm một nhân vật phong vân khác, đó chính là pháp y Diệp mới tới. Mặc dù pháp y Diệp vừa tới được một ngày, nhưng đã bị rất nhiều quần chúng nhiệt tình điều tra gốc gác rành mạch.
Diệp Dĩ Nguy, năm nay 31 tuổi, độc thân, tốt nghiệp đại học Boston, nửa năm trước về nước, là một trong số bác sĩ pháp y có bằng thạc sĩ ít ỏi hiện giờ của tỉnh. Độc thân, bằng cấp cao, quan trọng nhất chính là còn cực đẹp trai, cho nên anh ta vừa về nước là lập tức trở thành món hàng hot trong mắt những cô gái trẻ chưa lập gia đình của giới tư pháp.
Thật ra lúc trước, khi Viên Mục Dã vừa tới cũng từng có được đãi ngộ này, nhưng sự nhiệt tình phá án của thằng cha này luôn luôn cao hơn hẳn so với việc nói chuyện yêu đương. Quan hệ với đồng nghiệp nữ trước sau đều là thái độ không mất lễ phép nhưng lại xa cách, cho nên đã bị các cô gái trẻ chưa lập gia đình cùng hệ thống nhanh chóng kéo vào sổ đen.
Viên Mục Dã ăn bữa sáng này khá hậm hực, cậu không phải dạng người có thể dễ dàng tìm lời để bắt chuyện, từ lúc bắt đầu ngồi xuống, cậu vẫn luôn yên lặng ăn cơm.
Cuối cùng vẫn là pháp y Diệp chủ động phá vỡ cục diện bế tắc: “Trước khi tôi tới đơn vị đã nghe nói về cậu…”
Viên Mục Dã bị một câu đột ngột như vậy của anh ta làm sặc, vội vàng uống hớp canh để xuôi xuống, sau đó hơi xấu hổ nói: “Không có đâu, tôi nào có danh tiếng lớn như vậy?”
Pháp y Diệp khẽ mỉm cười: “Tin tôi đi, danh tiếng của cậu còn lớn hơn trong tưởng tượng của cậu nhiều.”
Thật ra chính bản thân Viên Mục Dã cũng rõ ràng, dù sao cậu cũng mới đến thủ đô hơn một năm, mà đã liên tiếp phá được mấy vụ án treo nhiều năm, một trong số đó còn là phá án thành công trước khi sắp sửa hết thời hạn truy tố, trừng trị hung thủ thật sự theo pháp luật.
Nhưng Viên Mục Dã luôn là người kín đáo. Cậu biết rõ rằng đằng sau chuyện mình có thể phá các vụ án lạ nhiều lần, bên cạnh tài năng ở mặt điều tra hình sự, chủ yếu là nhờ “khả năng đặc biệt” mà cậu có từ nhỏ kia giúp đỡ… Cho nên mỗi lần phá án xong, cậu đều không muốn gom thành tích về cho cá nhân, thậm chí đã từ chối yêu cầu của lãnh đạo muốn xin bằng khen cá nhân cho cậu. Cứ như vậy, Viên Mục Dã lập tức trở thành linh vật phá án, đi đến chỗ nào, chỗ đó có thể nhận được bằng khen tập thể.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất