Chương 75: Thế ngoại đào nguyên
Mới rồi Hoắc Nhiễm còn không biết làm sao, nhưng vừa nghe mình phải tiêm mũi vắc xin kia thì lập tức nói với vẻ đầy hoảng sợ: “Không cần! Giờ tôi nhớ lại vừa rồi mình ngậm miệng! Chắc chắn không bị bắn vào trong miệng đâu!”
Trương Khai tức giận quát: “Cậu có chắc chắn không? Nếu không có thể cậu sẽ giống như cô gái này đấy!”
Trương Đại Quân bèn khẽ đẩy cậu ta: “Nói nhỏ chút! Hoắc Nhiễm bảo chưa vào miệng thì chắc là chưa vào đâu. Cậu ta sẽ không lấy cái mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn!”
Lúc này Viên Mục Dã đi đến trước mặt Hoắc Nhiễm, nhìn vào mắt cậu ta và hỏi: “Cậu chắc chắn không phải vì sợ tiêm nên mới nói như vậy chứ?”
Hoắc Nhiễm gật đầu: “Chắc chắn…”
Nghe xong, Viên Mục Dã nhìn về phía Đoàn Phong, bởi vì bây giờ cậu cũng không nắm chắc lắm… Đoàn Phong suy nghĩ rồi nói: “Nếu tùy tiện sử dụng vắc xin trong tình trạng không bị truyền nhiễm… nhất là còn tiêm thẳng vào tim, tôi cũng không dám nói có thể gây ra tổn thương ngược lại cho cơ thể cậu ấy hay không.”
Đoàn Phong vừa nói ra lời này, trong nháy mắt Trương Khai đã tắt ngúm. Bởi vì nếu chỉ là tiêm một mũi, hôm nay mặc kệ Hoắc Nhiễm sợ tiêm bao nhiêu cũng đều phải tiêm mũi này. Nhưng nếu còn có mối nguy hiểm khác, vậy cần phải suy xét kĩ rốt cuộc có nên tiêm hay không.
Mọi người im lặng trong chốc lát, người mở miệng trước chính là Hoắc Nhiễm, cậu ta rầu rĩ nói: “Các anh yên tâm đi, em thật sự không nuốt vào trong miệng. Em sợ tiêm thật đấy, nhưng em càng sợ khó giữ được cái mạng nhỏ này mà!”
Cứ như vậy, đồng chí trẻ Hoắc Nhiễm trở thành người bị nghi ngờ lây nhiễm đầu tiên sau khi vào núi…
Trong số mọi người, trừ Hoắc Nhiễm ngay từ đầu bị hành động tự cắt đứt ngón tay của người nhiễm bệnh dọa ra, còn có một người cũng bị dọa khiếp vía, người này chính là người dẫn đường Ngô Hưng đưa bọn họ vào núi.
Thật ra cũng không thể trách sao Ngô Hưng sợ hãi. Vì với hầu hết con người, cả đời đều không thể gặp được chuyện như thế này, hơn nữa Viên Mục Dã đoán trước khi vào núi, Ngũ Chí Hồng cũng không nói rõ ràng chuyện này với Ngô Hưng.
Hiện giờ đột nhiên gặp phải cảnh khiến người ta sợ hãi như vậy, người bình thường đều có thể bị dọa khiếp vía. Suy cho cùng cậu không thể yêu cầu mỗi người đều giống như các thành viên của số 54, khi gặp chuyện đều vinh nhục không kinh ngạc được!?
Một trận ầm ĩ như vậy, tất cả mọi người không còn buồn ngủ nữa, cả đám đều trừng mắt nhìn đống lửa chăm chú chờ đến hừng đông… Lúc này Đoàn Phong bỏ thêm mấy cành cây khô vào lửa rồi nói: “Thôn Tiến Lên ắt hẳn ở cách đây không xa. Một lát nữa trời sáng, chúng ta lại đi lên phía trước tìm thử xem.”
Người dẫn đường Ngô Hưng nghe vậy thì nói với sắc mặt khó coi: “Đội trưởng Đoàn, anh xem… Các anh cũng sắp tìm được thôn Tiến Lên rồi. Tôi có thể… có thể…”
Đoàn Phong thấy Ngô Hưng nói chuyện ấp a ấp úng, Đoàn Phong đã hiểu anh ta không muốn tiếp tục đi theo mọi người lên phía trước nữa. Đoàn Phong nói với vẻ thấu hiểu: “Được, sau khi trời sáng, cậu tự xuống núi đi. Nói thật chúng tôi cũng không chắc nếu tiếp tục đi lên phía trước sẽ gặp phải tình huống đột ngột gì. Tôi hiểu tâm trạng của cậu.”
Ngô Hưng lập tức cảm kích, liên tục nói lời cảm ơn. Cuối cùng trời chưa sáng, anh ta đã vội vàng đi xuống núi, đúng là không muốn ở lại nơi này thêm một phút đồng hồ nào nữa. Thậm chí anh ta đã ném hết những lời lẽ hùng hồn muốn cứu bạn bè về mà mình nói trước khi lên núi ra sau đầu.
Sau khi trời sáng, bọn họ dập tắt lửa trại, chuẩn bị tiếp tục xuất phát. Về phần cô gái kia, bọn họ cũng chỉ có thể tạm thời ném cô ta vào một trong những căn lều ở đó, chờ đến khi xuống núi lại đưa cô ta về cùng.
Viên Mục Dã nhìn thấy sắc mặt Hoắc Nhiễm hơi tái nhợt: “Cậu cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?”
Hoắc Nhiễm mờ mịt lắc đầu, nhưng ngay sau đó cậu ta lại nói với vẻ mặt xấu hổ: “Anh, tối hôm qua… xin lỗi nhé! Tôi không thể khống chế được cô gái kia.”
Viên Mục Dã cười rồi lắc đầu bảo: “Đó là chuyện ngoài ý muốn. Dù sao, thật sự rất hiếm thấy cô gái nào có thể một nhát cắt đứt ngón tay của mình như vậy.”
“Là do tôi coi thường kẻ địch, cho rằng trói chặt ngón cái của cô ta là không sao…” Hoắc Nhiễm càng nói càng nhỏ.
Lúc này Viên Mục Dã đeo ba lô lên rồi nói: “Thật ra nếu đổi lại là tôi… chắc là tôi cũng sẽ trói chặt ngón cái của cô ta trước, bởi vì trước kia chúng tôi bắt nghi phạm cũng làm như vậy, trói một lần là chắc, tuyệt đối không ai có thể thoát được. Cho nên lần này là hai chúng ta đều coi thường kẻ địch.”
Nghe xong những lời này của Viên Mục Dã, Hoắc Nhiễm thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cậu ta lại đột nhiên bật ra một câu: “Anh còn giống anh tôi hơn Trương Khai…”
Viên Mục Dã thoáng sửng sốt, vừa định nói gì thì Hoắc Nhiễm đã hơi ngượng ngùng chạy đi.
Đúng lúc này Đoàn Phong nhìn thấy cảnh đó nên nói đùa: “Cậu đối xử với Hoắc Nhiễm khác biệt nhỉ!”
Viên Mục Dã đáp bằng vẻ mặt bình tĩnh: “Có thể là vừa hay cậu ấy thiếu một người anh, còn tôi lại vừa hay thiếu một người em.”
Bởi vì Viên Mục Dã nói quá nghiêm túc, nên trong lúc nhất thời Đoàn Phong cũng không rõ có phải Viên Mục Dã đang nói đùa hay không.
Đã không còn người dẫn đường, mấy người bọn họ khó tránh khỏi phải đi cẩn thận hơn, lạc đường ở trong núi cũng không phải là chuyện đùa giỡn. Có điều Viên Mục Dã nhanh chóng nhận thấy, thật ra kinh nghiệm đi rừng của Đoàn Phong cũng không kém hơn cậu Ngô Hưng kia. Thảo nào anh ta lại dễ dàng thả Ngô Hưng xuống núi, hóa ra là trong lòng đã tự có tính toán rồi!
Vài người bọn họ lại tiếp tục đi lên phía trước thêm mấy cây số, một hàng rào màu xanh lục kỳ lạ xuất hiện trước mặt họ. Mọi người nhìn kĩ hơn và thấy rằng đó là một hàng rào lưới sắt mọc đầy dây leo.
Đoàn Phong xoay người nói với Trương Khai: “Cậu đi xem thử tình hình bên trong như thế nào!”
Trương Khai nhìn trái nhìn phải, sau đó trèo lên một thân cây vừa to vừa cao… Cậu ta tụt từ trên cây xuống rồi nói với mọi người: “Sau lưới sắt có một thôn hoang vắng, chắc hẳn chính là thôn Tiến Lên. Có điều tạm thời tôi không nhìn thấy trong thôn có ai cả…”
Nghe xong, Trương Đại Quân quan sát tấm lưới sắt trước mặt: “Tấm lưới sắt này chắc là thứ còn lại từ năm đó. Nhưng tôi không thấy có cửa ra vào. Chúng ta đi vào như thế nào đây?”
Trương Khai bật thốt ra mà không suy nghĩ: “Nhảy vào thôi.”
Trương Đại Quân lập tức lừ mắt với cậu ta: “Cậu cứ nói huyên thuyên đi! Cô gái vừa rồi có thể nhảy vào à?”
Viên Mục Dã cũng cảm thấy có lẽ trước kia đoàn người của hai người Lam, Lý không phải nhảy vào. Nghĩ vậy, cậu nói với Đoàn Phong: “Chúng ta thử tìm xung quanh lưới sắt xem, chắc chắn có chỗ rách.”
Đoàn Phong cũng đồng ý với suy nghĩ của Viên Mục Dã. Vì thế đoàn người đi một vòng quanh lưới sắt, quả nhiên họ tìm thấy một chỗ rách ở góc Tây Bắc…
Đầu tiên Viên Mục Dã ngồi thụp xuống quan sát chỗ rách trong chốc lát, sau đó đứng lên nói: “Vết rách trên lưới sắt rất mới, chắc là mới vừa cắt không lâu trước đây. Rất có thể bọn họ đã chui vào từ chỗ này.”
Trương Khai bèn thò đầu vào nhìn lướt qua bên trong rồi nói: “Khung cảnh bên trong đẹp đấy! Thoạt nhìn như nơi thế ngoại đào nguyên…” Sau khi nói xong, cậu ta chui hẳn cả người vào.
Một lát sau, đầu Trương Khai lại thò ra khỏi vết rách: “Vào đi, tạm thời không có nguy hiểm.”