Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 76: Lựa chọn khó khăn

Chương 76: Lựa chọn khó khăn

Tiếp theo, mọi người nối đuôi nhau đi vào cái thôn đã bỏ hoang vài chục năm đó. So sánh với câu chuyện xưa khiến người ta sợ hãi, nơi này cũng không khủng bố như trong tưởng tượng mà trái lại, cả thôn hoang vắng mang đến cảm giác một vẻ đẹp buồn bã và ngăn cách với đời, dường như thời gian đều dừng lại ở năm đó.
Bởi vì không có khói lửa nhân gian, nên cỏ dại trong thôn mọc tràn lan, có chỗ còn cao hơn cả nóc nhà, nhìn sơ như thể nhà cửa sắp bị thảm thực vật xanh lục cắn nuốt cả, sắp sửa biến mất tới nơi. Bước đi trong đó, nhóm Viên Mục Dã có cảm giác rất không chân thật, cứ như mình đang đi trong tranh vẽ...
“Thảo nào đám người xui xẻo kia muốn đến đây thám hiểm. Khỏi phải nói, phong cảnh ở đây đúng là rất đặc biệt. Chẳng phải bây giờ đang rất thịnh hành việc check-in địa điểm nổi tiếng đấy à? Nếu có thể chụp một album ở đây, chắc chắn sẽ nổi tiếng!” Trương Đại Quân nói líu cả lưỡi.
Ai ngờ, anh ta vừa dứt lời, mọi người đã nghe thấy tiếng chụp ảnh “tách tách”. Tất cả cùng quay đầu lại và thấy Tằng Nam Nam đang tự chụp cho mình bằng điện thoại đi động. Viên Mục Dã thấy vậy thì cười thầm nghĩ, dù gì cũng là một cô gái trẻ, cho dù có đặc biệt như thế nào thì vẫn cứ thích vài thứ của con gái.
Mọi người thấy cô ấy chụp thế là ai cũng lần lượt lấy điện thoại di động ra tự chụp, Viên Mục Dã cạn lời luôn. Đoàn Phong thấy một mình cậu đứng ngơ ra đó bèn tới kéo cậu cùng qua chụp ảnh. Cuối cùng toàn bộ nhân viên của số 54 đều chụp ảnh ở cái nơi vừa kỳ cục vừa đẹp man mác này và đây cũng là bức ảnh đầu tiên của Viên Mục Dã từ khi nhậm chức đến nay.
Cất điện thoại di động xong, Đoàn Phong mỉm cười với Viên Mục Dã: “Thật ra số 54 của chúng ta có một quy định bất thành văn, đó là khi đi điều tra vụ án nào cũng đều thích chụp ảnh kỷ niệm chung ở hiện trường.”
Mặc dù ngoài miệng Viên Mục Dã không nói gì, nhưng trong lòng lại không khỏi tự tưởng tượng ra cảnh: Một đám thanh niên ngốc nghếch chụp ảnh lưu niệm chung ở các hiện trường quái lạ, máu me, thậm chí vô cùng ghê tởm...
Khi mọi người đi ngang qua vài căn nhà dân, họ thấy cỏ dại xung quanh phòng ốc đều ngả rạp theo những mức độ khác nhau. Xem ra trước đây ắt đã có người khác đi lại quanh đây, nhưng không biết liệu có phải là nhóm bạn đồng hành của đội hai người Lam và Lý không, hay là đội cứu hộ lên núi sau này.
Sau đó, họ vào trong sân xem thử và thấy bên trong có một vài dấu vết hoạt động của con người. Ví dụ như đống lửa đã tắt và một ít vỏ đựng đồ ăn.
Viên Mục Dã đi đến đống rác đó quan sát kĩ rồi nói: “Chắc chúng do đội cứu hộ trước đây để lại...”
Trương Khai tò mò: “Sao anh chắc chắn như vậy?”
Viên Mục Dã chỉ vào đống rác: “Đầu tiên là bọn họ bỏ rác dồn một chỗ, chứng minh những người này chắc sẽ còn quay lại để gom rác đi. Đương nhiên, điều đó cũng không có nghĩa nhóm bạn đồng hành của hai người Lam và Lý không có sự tự giác này. Nhưng trông bề ngoài của những vỏ đựng đồ ăn đó rất thống nhất, hơn nữa số lượng cũng đủ cho mười mấy người ăn. Nhóm bạn của hai người Lam và Lý chỉ khoảng tám, chín người, chắc chắn họ không ăn hết nhiều như vậy.
“Lỡ đâu đây là số lượng mà bọn họ ăn hai bữa thì sao?” Trương Khai hỏi.
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không đâu. Xem số lượng vỏ không đủ để họ ăn hai bữa. Vừa rồi tôi đã đếm cẩn thận, vừa đúng mười lăm gói giấy. Mọi người còn nhớ đội cứu hộ đã mất tích có bao nhiêu người không?”
Đoàn Phong trầm giọng đáp: “Vừa tròn mười lăm người...”
Viên Mục Dã gật đầu: “Nói cách khác, mười lăm người kia đã từng nghỉ ngơi chỉnh đốn một thời gian ngắn ở đây, sau đó tiếp tục đi lên phía trước.”
Sau khi đưa ra kết luận này, mọi người chỉ đành đi lên phía trước tìm tòi. Nhưng trên thực tế, thôn Tiến Lên cũng không lớn, hiện giờ bọn họ đã đi được gần một nửa rồi. Nếu đến cuối cùng nhóm Viên Mục Dã vẫn không tìm thấy những người bị nghi ngờ lây nhiễm, vậy chỉ có hai khả năng...
Hoặc là chuyện này không nghiêm trọng như bọn họ dự đoán ban đầu. Vì sau khi hai người Lam và Lý được cứu, họ cũng không nói quá rõ ràng. Có lẽ từ lúc ban đầu chỉ có hai người bọn họ bị lây nhiễm mà thôi.
Còn những nhân viên bị mất tích kia cũng không bị lây nhiễm, họ chỉ lạc đường. Đội cứu hộ vào núi sau dù mất liên lạc nhưng cũng không hoàn toàn có nghĩa là bọn họ gặp phải nguy hiểm gì. Có lẽ bọn họ chỉ lần theo dấu vết các phượt thủ trước đây mất tích rồi đi sâu vào trong núi, chỉ tạm thời mất liên lạc thôi.
Hoặc là chuyện này tồi tệ đúng như bọn họ nghĩ. Tất cả những người vào thôn Tiến Lên đều bị lây nhiễm, hơn nữa tấm lưới sắt kia cũng chẳng làm được cái mẹ gì. Dẫu sao trước đó bọn họ cũng đã gặp một người bị lây nhiễm, điều này chứng tỏ những người bị lây nhiễm rất có thể đã ra khỏi thôn và tản ra khắp ngọn núi lớn này.
Nếu thật sự như vậy thì khó giải quyết đây, vì diện tích của vùng núi này vô cùng rộng lớn. Không ai có thể bảo đảm sẽ không có những người khác đi lại trong núi. Lỡ đâu đụng phải những người bị lây nhiễm, phạm vi virus khuếch tán sẽ bị mở rộng vô hạn. Nếu không kiểm soát được, thảm họa ngày tận thế trong phim có lẽ sẽ trở thành sự thật.
Hậu quả khủng khiếp này nhanh chóng quanh quẩn trong lòng mọi người. Nếu sự việc thật sự đến tình trạng đó, đây không phải điều mà số 54 bọn họ có thể kiểm soát. Nghĩ đến đây, Đoàn Phong rút con dao quân dụng bên hông ra rồi nói: “Nếu... những kẻ bị lây nhiễm đó thật sự đã chạy ra ngoài, chúng ta cũng chỉ có thể thấy ai là giết người đó thôi.”
Sắc mặt Viên Mục Dã thay đổi: “Nhưng bọn họ vẫn là người sống mà. Chúng ta làm như vậy sẽ bị khép vào tội cố tình mưu sát, hậu quả rất nghiêm trọng.”
Nghe Viên Mục Dã nói như vậy, sắc mặt Đoàn Phong nặng nề: “Hiện giờ không thể lo được nhiều như vậy. Mục đích chúng ta đến đây là để đảm bảo virus không tiếp tục khuếch tán. Một khi để những kẻ bị lây nhiễm xuống núi cắn bị thương nhiều người hơn, chỉ sợ chúng ta không thể gánh vác nổi hậu quả này.”
Đương nhiên Viên Mục Dã hiểu lý lẽ ấy, nhưng dù sao trước kia cậu cũng là một người thi hành luật pháp. Mặc dù bây giờ không phải nữa, nhưng cậu cũng không làm được việc biết pháp luật mà còn phạm pháp.
Trương Khai thấy vẻ mặt của Viên Mục Dã vẫn còn rối rắm, bèn khoác vai cậu và nói: “Viên à, anh vừa tới nên có một số việc còn chưa rõ, nếu anh sợ giết những con quái vật đó sẽ phải gánh trách nhiệm thì cứ yên tâm. Bởi vì trong tình huống đặc biệt, số 54 của chúng ta được hưởng quyền miễn trừ nhất định. Cho nên anh thật sự không cần lo việc giết những người bị lây nhiễm kia sẽ phải gánh vác trách nhiệm gì đâu.”
Lúc này Hoắc Nhiễm cũng bước lên trước và nói: “Anh Viên, Trương Khai nói rất đúng. Hơn nữa cho dù những người này bị chúng ta chế ngự rồi mang hết xuống núi, e rằng cũng rất khó trở lại thành người bình thường. Giống như bệnh chó dại ấy, trước mắt y học của con người cũng chỉ có thể làm đến bước tiêm vắc xin phòng bệnh trước khi phát bệnh thôi. Nếu đã phát bệnh rồi thì đến thần tiên cũng khó cứu, tỉ lệ tử vong là một trăm phần trăm. Một con virus loài người rất quen thuộc còn như vậy, huống gì là loại virus đáng sợ gấp mười lần bệnh chó dại đến tên còn chẳng biết? Không cứu được bọn họ nữa rồi, nếu chúng ta không giải quyết bọn họ, bọn họ sẽ ra ngoài hại người khác, đến lúc đó có nói cái gì cũng đã muộn.”
Viên Mục Dã không ngờ Hoắc Nhiễm lại nói một hơi nhiều như vậy, xem ra đúng là mình không nên rối rắm làm gì, vì vậy cậu gật đầu với mọi người: “Được, tôi biết rồi...”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất