Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 81: Không cảm thấy đói

Chương 81: Không cảm thấy đói

Không biết đã trôi qua bao lâu, khi Viên Mục Dã chợt hít mạnh vào một hơi thì thấy có vài người vây quanh mình…
Người đầu tiên cậu thấy là Hoắc Nhiễm, thằng nhóc này đang nôn nóng nhìn cậu, sau đó cậu nhìn thấy thêm Trương Đại Quân và Tằng Nam Nam, nhưng hai người bọn họ lại giống như vừa mới bò từ ao máu ra, cả người không một chỗ nào sạch sẽ.
Lúc này giọng Đoàn Phong vang lên bên tai: “Tiểu Viên? Cậu tỉnh rồi à?”
Viên Mục Dã rất muốn trả lời anh ta, nhưng thử vài lần lại nhận ra trên người mình chẳng có một chút sức lực nào. Trương Khai ở cạnh sốt ruột nói: “Có phải lượng thuốc chưa đủ không, có cần thêm liều nữa cho anh ấy không?”
Đoàn Phong vội ngăn cản cậu ta: “Đừng làm bậy, phản ứng hiện giờ của cậu ấy rất bình thường. Loại virus này cực kỳ ghê gớm, thuốc ức chế đang có tác dụng, nhưng mà… quá trình này ắt hẳn sẽ không thoải mái lắm đâu.”
Hoắc Nhiễm nghe xong mà sắc mặt tối sầm lại: “Vừa rồi anh Viên vì cứu em nên… mới bị cắn. Nếu anh ấy có gì bất trắc, em... em…”
Trương Đại Quân bước qua xoa dịu cậu ta: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, vừa rồi cậu làm rất tốt, tiêm thuốc khá kịp thời. Viên nhất định sẽ không sao đâu.”
Thật ra ý thức của Viên Mục Dã đã khôi phục từ lâu, nhưng hình như phải qua một lát nữa cơ thể cậu mới khôi phục cảm giác… Cuối cùng, sau cơn ho sặc sụa, Viên Mục Dã từ từ khôi phục cảm giác.
“Anh! Có phải anh tỉnh rồi không?” Giọng Hoắc Nhiễm lại vang lên lần nữa.
Lần này Viên Mục Dã dùng hết toàn bộ sức lực mới khẽ gật đầu được. Mọi người ở đây thấy thế lập tức thở phào nhẹ nhõm, xem ra thuốc ức chế có tác dụng.
Sau đó Đoàn Phong lấy ấm nước đút một ít cho Viên Mục Dã, rồi đỡ cậu từ từ ngồi dậy… Lúc này Viên Mục Dã mới nhìn thấy rõ, bọn họ đang ở trong một căn nhà kết cấu tạm coi như hoàn chỉnh, chắc là chỗ tránh nạn có thể đóng kín cửa tìm được tạm thời.
“Tình hình bây giờ thế nào?” Viên Mục Dã mới vừa há miệng đã nghe giọng nói của mình vô cùng khàn, khiến cậu suýt nữa cho rằng đây không phải giọng của mình!
Trương Đại Quân nghe thấy cũng giật mình: “Không phải là virus ăn mòn tới giọng nói đấy chứ?”
Tằng Nam Nam lập tức bước tới soi đèn pin vào cổ họng Viên Mục Dã rồi nói: “Không sao, chỉ hơi tụ máu, có lẽ là do thuốc ức chế virus.”
Lúc này Viên Mục Dã mới phát hiện cổ tay bị cắn của mình đã được băng bó cẩn thận, thoạt nhìn cách băng rất chuyên nghiệp, không giống mấy tên quê mùa này làm, chắc là nhờ tay Tằng Nam Nam.
Nghe Viên Mục Dã hỏi như vậy, Đoàn Phong trầm giọng xuống: “Hiện giờ chúng ta đã gặp tổng cộng chín kẻ bị lây nhiễm, trong đó có ba phượt thủ mất tích trước đây, sáu người còn lại là đội cứu hộ lên núi sau này, nhưng số lượng này vẫn chưa đủ, ắt hẳn vẫn còn có những kẻ bị lây nhiễm hoặc là người sống sót chạy ra khỏi thôn chưa bị chúng ta tìm thấy.”
Viên Mục Dã nói với giọng khàn khàn: “Chỉ mong những người chạy ra được đều là người sống sót. Lúc trước chúng ta gặp một kẻ bị lây nhiễm ở ngoài thôn, có thể chạy ra một người thì tức là sẽ có người thứ hai, chỉ tiếc bây giờ chúng ta vẫn chưa thể xác định số lượng người bị lây nhiễm cụ thể. Nếu tiếp tục như vậy, chúng ta chỉ có thể luôn ở trạng thái bị động, cho dù lật tung toàn bộ khu vực này lên cũng không thể yên tâm.”
Đoàn Phong nghĩ ngợi rồi đáp: “Chúng ta biết chính xác số lượng người của đội cứu hộ. Vấn đề bây giờ là không thể xác định số lượng của nhóm người Lam, Lý. Để sót một kẻ bị lây nhiễm sẽ gây hậu quả khôn lường.”
Viên Mục Dã im lặng một lát rồi nói: “Thật ra nếu muốn điều tra rõ số lượng cụ thể của bọn họ cũng không phải việc khó. Trước khi những người này lên núi, chắc hẳn đã nghỉ ngơi và chỉnh đốn sơ sơ ở thị trấn…”
“Ý của cậu là bọn họ sẽ ở trọ nhà khách hoặc khách sạn địa phương?” Đoàn Phong hỏi.
Viên Mục Dã gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần bọn họ có ở trọ, vậy thì nhất định sẽ để lại thông tin, bọn họ là ai? Có mấy người? Kiểm tra là sẽ biết những thông tin đó.”
Nghe xong, Đoàn Phong cầm lấy điện thoại vệ tinh liên hệ với Ngũ Chí Hồng, bảo anh ta nghĩ cách mau điều tra thông tin ở trọ của mấy người đó để nhanh chóng xác nhận số lượng phượt thủ cụ thể.
Sau khi cúp điện thoại, Đoàn Phong đột nhiên quay đầu lại nói với Viên Mục Dã: “Bây giờ cậu có cảm giác gì? Nếu thật sự không được thì để Trương Khai và Hoắc Nhiễm đưa cậu đi xuống trước…”
Viên Mục Dã vội vã xua tay: “Không cần, tôi nghỉ một lát là không sao nữa rồi. Bây giờ chúng ta chưa biết tình hình cụ thể trong núi, để thiếu đi ba người e là rất khó ứng phó.”
Lúc này Hoắc Nhiễm cũng sáp lại đây, nói với Viên Mục Dã bằng vẻ mặt chột dạ: “Anh Viên… Lúc ấy cảm ơn anh. Nếu không phải nhờ anh, có thể em… em sẽ…”
Viên Mục Dã thấy Hoắc Nhiễm ấp a ấp úng khá buồn cười, bèn vò rối tung đầu tóc của Hoắc Nhiễm bằng bàn tay không bị thương: “Không sao, anh Viên của cậu đây có chín cái mạng, sao có thể dễ chết như vậy chứ?! Còn cậu ấy, về sau khi gặp chuyện đừng hoảng hốt, phải bình tĩnh. Tôi tin với năng lực của cậu, chỉ cần ổn định là không có chuyện gì cậu không đối phó được.”
Hoắc Nhiễm không lên tiếng, dường như còn đang cảm thấy chán nản vì mình không đủ vững vàng và bình tĩnh khi gặp chuyện. Đôi khi mọi chuyện là như thế đấy. Ngay cả khi bạn có khả năng, nhưng nếu bạn không thể chiến thắng con quỷ trong lòng mình, thì cho dù là một chuyện đơn giản nhất cũng chưa chắc bạn có thể làm tốt.
Viên Mục Dã nhìn sắc trời bên ngoài và nói: “Giờ là mấy giờ rồi?”
Trương Khai đang thêm củi vào đống lửa, thuận miệng đáp: “Chắc sắp bảy giờ rồi, Viên có đói bụng không? Có muốn tôi cho anh cái bánh nén khô nướng than không?”
Thật ra lúc ấy Viên Mục Dã đã không ăn gì bảy, tám tiếng rồi. Theo lý mà nói, đáng lẽ cậu phải đói đến mức bụng dính vào lưng rồi đấy, nhưng không biết tại sao cậu lại chẳng thấy thèm ăn chút nào.
Trương Khai thấy Viên Mục Dã không trả lời mình, mà nhìn mặt đất chằm chằm với sắc mặt tái nhợt, cậu ta bèn bước đến ngồi xổm xuống cạnh cậu rồi nói: “Viên, có phải anh khó chịu chỗ nào không? Có vấn đề gì anh phải kịp thời nói ra, tuyệt đối đừng ôm một mình!”
Nghe Trương Khai nói như vậy, những người khác cũng sáp đến, nhìn cậu bằng vẻ quan tâm.
Trong lúc nhất thời, họ khiến cả người Viên Mục Dã mất tự nhiên. Chẳng còn cách nào, cậu đành phải ăn ngay nói thật: “Các mặt khác cũng khỏe, nhưng không biết tại sao tôi chẳng đói bụng chút nào…”
Trương Khai nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm: “Ái chà! Làm tôi giật cả mình, không đói thì không ăn, cảm thấy đói thì ăn thôi. Tôi sẽ để dành đồ ăn cho anh, chắc chắn sẽ không để cho anh Trương Đại Quân ăn vụng, anh yên tâm nhé!”
Trương Đại Quân ở cạnh nghe thế thì tức giận nói: “Xéo sang một bên đi! Cậu mới ăn vụng đấy, cả nhà các cậu đều ăn vụng hết!”
Trương Khai cười gian nói với Hoắc Nhiễm: “Anh ấy mắng cậu kìa!”
Nhìn mấy người bọn họ nói cười, không khí dường như dần dần nhẹ nhàng đi nhiều, nhưng Đoàn Phong lại không lạc quan như bọn họ, anh ta nhíu mày lại và nói: “Không nên như thế, nếu tôi nhớ không lầm, ít nhất cậu đã không ăn gì bảy, tám tiếng đồng hồ rồi. Trong tình huống bình thường, tuyệt đối không thể không cảm thấy đói một chút nào được.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất