Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 80: Cổ tay bị cắn

Chương 80: Cổ tay bị cắn

Cùng lúc đó, Viên Mục Dã đột nhiên vùng dậy, giơ dao bổ về phía cổ một kẻ bị lây nhiễm khác từ phía sau… Tuy nhiên, nhát dao này của cậu lại không chém rơi đầu tên kia mà chỉ chém hắn ngã xuống đất.
Hoắc Nhiễm vẫn đứng ở ven tường thấy thế quả nhiên xông đến giúp sức, hai người đè nghiến phía sau lưng tên kia! Lúc này dưới hầm truyền đến tiếng Trương Khai chửi mẹ nó, ngay sau đó là tiếng “phập”, Viên Mục Dã biết bên dưới đã giải quyết kẻ lây nhiễm bị ngã xuống kia một cách hoàn hảo.
Nhưng cái tên bị chém đứt nửa bên cổ dưới người bọn họ vẫn đang giãy giụa không ngừng, sức lực còn lớn đến đáng sợ, Viên Mục Dã đã đè lên đối phương bằng tất cả sức lực của mình rồi, cậu không dư ra tay để tiếp tục chém đầu hắn nữa.
Lúc này Viên Mục Dã nhìn về phía Hoắc Nhiễm, ra hiệu bảo cậu ta ra tay, kết quả thằng nhóc này tỏ vẻ từ chối, rõ ràng là không xuống tay được! Nhưng Viên Mục Dã biết mình sắp không đè nổi nữa rồi. Vì thế cậu gằn giọng nói với cậu ta: “Hoắc Nhiễm, cậu nhìn tôi này, tôi tin tưởng cậu có thể làm được, giơ con dao lên, chém mạnh vào cổ hắn!”
Bàn tay nắm chặt con dao quân dụng của Hoắc Nhiễm không ngừng run rẩy, cậu ta huơ tay mấy lần nhưng hình như không biết nên xuống tay như thế nào, cuối cùng Viên Mục Dã phải gào to lên “chém” rồi cậu ta mới nhắm mắt nhắm mũi chém xuống.
Chờ cậu ta mở mắt ra lần nữa, đầu của kẻ bị lây nhiễm kia đã lăn sang một bên, máu đen bắn lên cả người hai người… Nhất là Viên Mục Dã, gần như là đầy đầu đầy cổ.
“Leng keng”, con dao quân dụng trên tay Hoắc Nhiễm rơi xuống đất, chính cậu ta cũng rã rời trong nháy mắt rồi ngồi bệt ra đất. Viên Mục Dã biết ngay đây chắc chắn là lần đầu tiên thằng nhóc này giết người, nếu không sẽ không đến mức bị dọa đến mức độ này. Vì thế cậu cố sức đứng lên khỏi người kẻ bị lây nhiễm đã chết hẳn rồi nói: “Làm tốt lắm!”
Nghe Viên Mục Dã nói như vậy, Hoắc Nhiễm mới bỗng tỉnh hồn lại: “Anh, anh không bị thương chứ?”
Viên Mục Dã cười: “May nhờ có cậu, bằng không thật sự là tôi sắp không đè nổi cái tên này.”
Đang nói thì nghe dưới hầm truyền lên tiếng mắng của Trương Khai: “Viên, anh chẳng chú ý gì cả, ném xuống thứ như vậy mà chẳng hô lên một tiếng, làm hại tôi còn tưởng rằng ai trong hai người rơi xuống, suýt nữa ôm cái thứ đó vào lòng rồi!”
Viên Mục Dã nói với vẻ hơi có lỗi: “Xin lỗi nhé! Chủ yếu là hai cao thủ đều ở phía dưới, bản lĩnh của tôi và Tiểu Nhiễm thật sự không ôm được hai tên!”
Mấy người bọn họ nói cười, nhanh chóng thoát khỏi bầu không khí căng thẳng vừa rồi, cũng làm Hoắc Nhiễm thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ đúng lúc này, không biết từ đâu lại xông ra một kẻ bị lây nhiễm nữa, không hề báo trước mà nhào về phía Hoắc Nhiễm…
Biến cố tới quá đột ngột, mặt Hoắc Nhiễm quay về hướng Viên Mục Dã, đưa lưng về phía kẻ bị lây nhiễm. Cậu ta vốn không nhận ra đang có nguy hiểm đến gần, còn cười ngờ nghệch với Viên Mục Dã. Viên Mục Dã không kịp nghĩ quá nhiều, lúc ấy kẻ bị lây nhiễm kia đang há miệng về phía cổ của Hoắc Nhiễm, một khi bị cắn, hậu quả rất nghiêm trọng, chỉ e nhát cắn này sẽ cắn thủng động mạch của cậu ta… Đến lúc đó, cho dù bọn họ có thuốc ức chế virus trong tay cũng không thể cầm máu vết thương, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoắc Nhiễm chết dần.
Không biết tại sao, ở trong lòng Viên Mục Dã, gương mặt Hoắc Nhiễm lại trùng với gương mặt của người em trai đã chết nhiều năm của mình. Cậu thật sự không thể chịu đựng được việc em trai lại chết trước mặt mình một lần nữa. Vì vậy cậu sải dài bước chân, đi qua kéo Hoắc Nhiễm không hề hay biết gì. Kết quả cậu bị kẻ lây nhiễm kia cắn trúng cổ tay.
Viên Mục Dã chịu đựng cơn đau, trở tay bổ một nhát dao vào cổ kẻ bị lây nhiễm kia, nào ngờ lưỡi dao lại chỉ ngập vào một nửa, nhưng tay trái của cậu bị cắn chặt, cho nên Viên Mục Dã đã không có sức lực dư thừa để bổ thêm nhát dao nữa…
Hoắc Nhiễm xoay người thấy Viên Mục Dã bị cắn, lập tức hét lên: “Anh!”, sau đó hai mắt cậu ta đỏ quạch chạy ngược lại. Cậu ta nhặt con dao quân dụng dưới đất lên chém liên tục về phía cổ kẻ bị lây nhiễm, nhưng bởi vì quá hoảng loạn, kết quả mỗi lần đều chém vào vai người nọ.
Viên Mục Dã thấy tiếp tục như vậy không phải cách nên nhịn đau nói với Hoắc Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, đừng hoảng hốt… Nhắm chuẩn rồi mới xuống tay. Tôi tin cậu chắc chắn có thể làm được!”
Hoắc Nhiễm nghe thế thì hít sâu một hơi, sau đó nhắm ngay cổ tên kia rồi bổ mạnh xuống! Lúc này đây cậu ta chém vừa chuẩn vừa tàn nhẫn, cuối cùng đã chặt đứt đầu của tên kia hoàn toàn.
Cổ của kẻ bị lây nhiễm vừa đứt là miệng thả lỏng ra ngay, nhưng cổ tay trái của Viên Mục Dã cũng đã bị hắn cắn máu me be bét. Hoắc Nhiễm vội vàng lấy thuốc ức chế virus trên người mình ra: “Mau… mau tiêm cái này vào!”
Nhưng lúc này Viên Mục Dã đã cảm thấy nửa người mình đang dần dần tê liệt, cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu hơi mơ hồ. Cậu nhận thấy ngay virus đã lan vào máu của mình, vì thế cậu lập tức nói với Hoắc Nhiễm: “Tay của tôi tê cả rồi. Trước đó đội trưởng Đoàn đã nói cách tiêm rất đơn giản, cậu làm đi…”
Thật ra từ nhỏ Hoắc Nhiễm đã sợ tiêm. Khi còn bé, mỗi lần tiêm vắc xin phòng bệnh đều như đòi nửa cái mạng của cậu ta. Nhưng hôm nay khác, cậu ta biết mình cần phải làm, nếu không Viên Mục Dã nhất định sẽ chết.
Nghĩ xong, Hoắc Nhiễm run rẩy mở nắp hộp thuốc ức chế, một cây kim tiêm vừa to vừa dài lộ ra… Viên Mục Dã không khỏi thầm cười khổ, đây không phải kim tiêm chích cho trâu đấy chứ?!
Mặc dù giờ phút này trong lòng Viên Mục Dã cũng hơi nhát gan, nhưng cậu biết mình không thể rụt rè ở trước mặt Hoắc Nhiễm, nếu không thằng nhóc này sẽ càng không làm được. Vì thế cậu trầm giọng nói: “Làm đi, cứ theo thứ tự đội trưởng Đoàn nói, rất đơn giản, đừng căng thẳng… Tôi tin tưởng cậu.”
“Tôi không căng thẳng… Tôi không căng thẳng một chút nào!” Hoắc Nhiễm vừa nói vừa vươn bàn tay hơi hơi run cởi áo của Viên Mục Dã, sau đó tìm đúng vị trí trái tim… Nếu nói Hoắc Nhiễm không căng thẳng thì chắc chắn là giả, kim tiêm to như vậy mà đâm thẳng vào tim?! Đổi lại là ai cũng phải lưỡng lự mấy hồi.
Nhưng Hoắc Nhiễm biết chậm trễ thêm một giây đồng hồ là Viên Mục Dã sẽ nguy hiểm thêm một giây. Vì thế cậu ta cắn chặt răng rồi cắm mạnh ống tiêm trong tay vào tim Viên Mục Dã!
Theo lý mà nói, Viên Mục Dã bị tiêm mũi này chắc hẳn sẽ không quá đau, vì dù sao nửa người trái của cậu cũng đã tê liệt rồi! Ai ngờ mũi tiêm này vừa đâm xuống, Viên Mục Dã đột nhiên cảm thấy trái tim mình khó chịu như là bị ai đó siết chặt, lúc ấy cả người cậu cuộn tròn lại.
Phản ứng của cậu khiến Hoắc Nhiễm sợ hãi, không ngừng hỏi: “Anh, anh cảm thấy thế nào? Anh, anh không sao chứ? Anh, anh có thể nghe thấy tôi nói chuyện không? Anh, anh đừng làm tôi sợ…”
Cảm giác áp lực vì bị người ta siết lấy trái tim rất khó chịu, thế cho nên đến cuối cùng Viên Mục Dã đã không còn nghe rõ Hoắc Nhiễm nói những gì…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất