Chương 86: Người lây nhiễm ở bên cạnh
Theo lý thuyết thì dù mấy người Viên Mục Dã có mọc thành bốn chân cũng không đuổi kịp những người này. Nhưng sáu người đó cũng phải đối mặt với vấn đề cạn kiệt thức ăn nước uống, cho nên gần như bọn họ chỉ dịch chuyển về phía trước được một chút.
Mà mấy người ở số 54 lại khác, bọn họ dù ăn uống ít đi nhưng tốc độ lại không hề chậm, cho nên mới có thể bắt kịp sáu người mất tích đó vào lúc quan trọng nhất.
Khi Đoàn Phong dẫn mấy người sống sót tụ tập với Ngũ Chí Hồng, tất cả mọi người đều gần như đã kiệt sức, nếu còn kéo dài thêm một ngày thì chỉ sợ mấy người Đoàn Phong cũng rất khó tiếp tục kiên trì.
Có ba chiếc xe cứu thương 120 đến hỗ trợ, Ngũ Chí Hồng để toàn bộ mười hai người lên xe đến bệnh viện, Trương Đại Quân và Trương Khai ngồi lên xe một lúc là cùng ngủ thiếp đi.
Mấy người bọn họ đã quá mệt, có lẽ do phải tiêu hao đến phần năng lượng cuối cùng. Nhưng bên trong đó cũng có hai người là ngoại lệ… chính là Viên Mục Dã và Đoàn Phong.
Không biết tại sao mà hai người không hề có biểu hiện quá mức mệt mỏi. Đặc biệt là Viên Mục Dã. Trước đó lúc còn ở trên núi, vì thức ăn thiếu thôn nên cậu gần như không ăn gì. Cuối cùng Hoắc Nhiễm phải ép buộc thì Viên Mục Dã mới miễn cưỡng ăn một chút lương khô.
Viên Mục Dã biết chuyện này rất không bình thường, nhưng trong nhất thời cậu lại không tìm được nguyên nhân vì sao mình không thấy đói…
Sau khi mười hai người bao gồm cả những người ở số 54 làm kiểm tra, ngoại trừ Viên Mục Dã ra thì không ai có vấn đề gì lớn, trên cơ bản họ chỉ cần truyền một chút dinh dưỡng là có thể xuất viện. Nhưng Viên Mục Dã lại không được, bởi vì cậu thật sự bị người lây nhiễm cắn.
Chỉ tiếc điều kiện chữa bệnh của bệnh viện chỗ đó cực kỳ thiếu thốn, không thể nào kiểm tra được virus trong người Viên Mục Dã đã bị thuốc ức chế chặn lại hay chưa. Cuối cùng sau khi xin chỉ thị từ tiến sĩ Lâm, Đoàn Phong quyết định, sau khi huyện Địa Bảo ổn định lại thì một ngày sau sẽ lập tức dẫn Viên Mục Dã chạy về.
Thật ra Viên Mục Dã cảm giác vẫn ổn, ngoại trừ việc không muốn ăn ra thì cậu không có cảm giác khó chịu nào khác. Bệnh viện huyện cũng không dám tiến hành điều trị cho Viên Mục Dã, bọn họ sợ sẽ bị phản tác dụng, vì thế tạm thời để cậu trong phòng cách ly, đến tận lúc nào rời khỏi mới thôi.
Mặc dù bệnh dịch lần này đến vừa nhanh vừa mạnh, nhưng đã bị khống chế rất kịp thời, vì thế lãnh đạo huyện cùng trung tâm phòng bệnh của tỉnh đều biểu thị cảm ơn đối với nhóm người số 54.
Đồng thời bọn họ cũng phái người lên núi, lấy “thôn Tiến Lên” làm trung tâm, rồi từ đó xử lý trừ dịch trong khu vực bán kính năm cây số, đồng thời hoàn toàn biến nó thành vùng cấm, trong vài năm tới chắc sẽ không cho phép du khách tiến vào.
Còn mấy người lây nhiễm trong bệnh viện trước đó, mặc dù có mấy chuyên gia trên tỉnh chữa trị cho bọn họ, nhưng hiệu quả lại không hề lạc quan, chắc cũng không kiên trì được vài ngày nữa.
Vào ban đêm, mấy người số 54 cũng không có ai trở về khách sạn để nghỉ ngơi, mọi người đều ngồi chơi với Viên Mục Dã ở phòng cách ly. Bọn họ tụ tập chơi trò giết người sói*, cười nói vui vẻ đến tận nửa đêm.
* Một loại chơi bài của Trung Quốc.
Viên Mục Dã thấy cũng đã khuya, bèn khuyên mọi người: “Mọi người về nghỉ ngơi hết đi, đã vài ngày không được ngủ ngon rồi còn gì.”
Hoắc Nhiễm nghe vậy thì cố mở mí mắt đang muốn khép lại và bảo: “Không sao đâu anh, anh muốn nghỉ thì cứ nghỉ đi, bọn em đều ở đây với anh, yên tâm đi!”
Viên Mục Dã thầm cười khổ, cậu hiểu là những người này lo lắng virus trong người cậu có thể bộc phát bất cứ lúc nào, cho nên vẫn luôn canh chừng cho cậu. Nhưng vấn đề là bọn họ cứ chơi như vậy thì Viên Mục Dã không thể nào ngủ được! Thế là cậu đành quay ra nhìn Đoàn Phong xin giúp đỡ.
Đoàn Phong nhận được ánh mắt cầu cứu của Viên Mục Dã, đành cười bảo với mọi người: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người về khách sạn ngủ đi, để tôi ở lại đây là được rồi.”
Hoắc Nhiễm còn muốn nói gì đó thì đã bị Đoàn Phong chỉ đích danh: “Đặc biệt là cậu, ngày mai còn phải lái xe đó, mau về ngủ đi!”
Lời nói của Đoàn Phong đúng là có trọng lượng, anh ta vừa nói xong là mọi người đã ngoan ngoãn rời khỏi phòng bệnh, chỉ còn lại hai người Đoàn Phong và Viên Mục Dã.
Trong nhất thời, phòng bệnh đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có…
Viên Mục Dã thoáng thở dài, sau đó chỉ vào một chiếc giường trống và nói: “Anh cũng ngủ sớm đi, mấy ngày qua tất cả đều mệt muốn chết rồi.”
Đoàn Phong cũng không khách sáo, anh ta thả người uỵch một cái xuống giường rồi bảo: “Cậu không ngủ à?”
Viên Mục Dã cười lắc đầu: “Có chứ, tôi đi rửa mặt trước đã rồi mới ngủ.”
Đoàn Phong cười mắng: “Đi nhanh lên! Xong sớm còn nhanh đi ngủ, sáng sớm mai chúng ta phải lên đường đấy!”
Viên Mục Dã đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, cậu hơi mê man nhìn mình qua gương, trong lòng cũng thấy hơi hoang mang… Mấy người bệnh ở cùng trong bệnh viện đều không sống nổi quá vài ngày, cho nên rất nhanh Viên Mục Dã sẽ trở thành người duy nhất trên đời mang loại virus đáng sợ đó.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã cúi đầu nhìn vết thương đang khép lại trên cổ tay. Mặc dù trước đó Tằng Nam Nam đã băng bó cho cậu lúc còn ở trên núi, nhưng sau khi quay về bệnh viện, bác sĩ ở đây đã xử lý cho Viên Mục Dã hai lần, đồng thời còn khâu vài mũi.
Đừng nhìn bề ngoài Viên Mục Dã không khẩn trương như mấy người Hoắc Nhiễm, nhưng trong lòng cậu không hề bình tĩnh như thế, nếu nói không khẩn trương thì đều là giả cả. Sở dĩ Viên Mục Dã không biểu lộ ra bên ngoài hoàn toàn là vì không muốn để người khác phải lo lắng.
Bởi vì đến bây giờ, loài người vẫn không biết một chút nào về loại virus biến dị này chứ đừng nói tới phương pháp cứu chữa. Mặc dù mọi người đều đặt hy vọng vào tiến sĩ Lâm và cảm thấy nhóm nghiên cứu khoa học của anh ta có thể giải quyết vấn đề này. Nhưng rút cục có được hay không… thì không ai có thể nói được.
Sau khi rửa mặt, Viên Mục Dã giấu kĩ toàn bộ những “tâm sự” vừa rồi, cậu chuẩn bị về phòng bệnh ngủ một giấc, mặc kệ có ngủ được hay không, cứ nằm xuống trước rồi tính tiếp!
Không ngờ trong nháy mắt khi Viên Mục Dã ra khỏi nhà vệ sinh, cảm giác tiếng tim đập khó hiểu kia lại xuất hiện một lần nữa, Viên Mục Dã bị dọa đứng sững tại chỗ…
Sau khi vào bệnh viện, Viên Mục Dã vẫn muốn tìm chút thời gian đi xem hai người Lam, Lý, chủ yếu là cậu muốn thử xem khi mình ở gần bọn họ thì có thể nghe được âm thanh thịch thịch kia không.
Nhưng sau khi Viên Mục Dã nhập viện, vì bận rộn mà đã quên mất chuyện này. Bây giờ đột nhiên lại nghe được loại âm thanh đó, việc đầu tiên mà Viên Mục Dã nghĩ đến là mấy người lây nhiễm đang bị cách ly đã có cá lọt lưới.
Viên Mục Dã biết lúc này mình không thể rối loạn, thế là sau khi bình tĩnh lại, cậu kéo cửa phòng bệnh rồi đi ra ngoài.