Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 87: Lên đường về nhà

Chương 87: Lên đường về nhà

Âm thanh đó cách Viên Mục Dã không quá xa, hơn nữa còn từ từ đến gần… Khi cậu đi vào hành lang, chỉ thấy một bóng người bỗng lóe lên, giống như tiến vào một gian phòng bệnh ở cuối hành lang.
Phòng bệnh của Viên Mục Dã nằm trong tầng mà bệnh viện mới để riêng trước đó không lâu, theo lý thuyết tại tầng này sẽ không có bệnh nhân khác. Hơn nữa trước đó Đoàn Phong cũng đã trao đổi với bên bệnh viện, tình huống của Viên Mục Dã rất đặc biệt, cứ để người của số 54 chăm sóc là được, cho nên ở đây đáng lẽ ra phải không có nhân viên y tế xuất hiện mới đúng.
Nhưng Viên Mục Dã vừa nhìn bóng dáng của người vừa rồi, dường như là một bác sĩ mặc áo khoác trắng. Đương nhiên Viên Mục Dã cũng không thể chắc chắn là tiếng tim đập vừa nghe được có thuộc về người kia hay không, cho nên cậu tiếp tục lần theo âm thanh đi về phía trước…
Khi Viên Mục Dã đi vào cửa phòng bệnh mà người kia vừa đi vào, cậu phát hiện cửa phòng đang mở, một số âm thanh lách cách truyền ra từ bên trong. Viên Mục Dã nghiêng đầu nhìn thử thì thấy một người trông như bác sĩ nam đang quay lưng về phía cậu và làm gì đó trong nhà vệ sinh.
Theo lý thuyết thì động tác của Viên Mục Dã lúc đó đã rất nhẹ, chắc chắn đối phương không thể dễ dàng phát hiện mới đúng, không ngờ người kia giống như mọc mắt sau gáy vậy, hắn đột nhiên quay đầu nhìn Viên Mục Dã…
Đó là một khuôn mặt vô cùng tái nhợt, chắc tầm bốn mươi tuổi, nếu như Viên Mục Dã không nhớ nhầm, trước khi bọn họ lên núi đã từng gặp người này trong bệnh viện.
“Anh… Đang làm gì thế? Tầng này không phải đã bị cách ly à?” Viên Mục Dã hỏi với giọng tràn đầy nghi ngờ.
Bác sĩ thấy người đến là Viên Mục Dã, bèn cố giả vờ bình tĩnh, nói: “Không có gì, ban ngày tôi bị rơi mất một thứ ở đây, nên lúc này đến tìm…”
Hắn đang nói dối, bởi vì Viên Mục Dã nghe rất rõ ràng tiếng tim đập nhanh hơn do khẩn trương. Nhưng trước đó Viên Mục Dã đã nghe được những tiếng tim đập đều cực kỳ chậm chạp và ổn định, còn người trước mặt này lại khác, tiếng tim của hắn vừa nhanh vừa vội.
Viên Mục Dã cũng không nghĩ ra tại sao mình lại có thể nghe được tiếng tim đập của người này? Chẳng lẽ hắn là một người lây nhiễm còn chưa phát bệnh? Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã bèn hỏi thử: “Anh đang tìm gì thế? Có cần tôi giúp không?”
Người kia nghe xong vội vàng trả lời: “Không cần, tôi tìm được rồi, đang chuẩn bị đi đây…” Sau khi nói xong hắn vội vàng đi ra khỏi phòng bệnh, lúc đi ra thì sượt qua người Viên Mục Dã.
Đúng lúc này, Đoàn Phong đợi mãi không thấy Viên Mục Dã quay về phòng bệnh nên đi ra tìm, vừa đúng lúc anh ta nhìn thấy cảnh tượng này, thế là vội dùng ánh mắt hỏi Viên Mục Dã xem có chuyện gì xảy ra?
Viên Mục Dã thấy thế khẽ lắc đầu với Đoàn Phong, sau đó hô to: “Vị bác sĩ này… Có phải anh đã bị cắn không?”
Viên Mục Dã vừa nói xong câu này, người đàn ông vừa rồi còn đi từng bước một giờ lại bất ngờ tăng tốc và chạy về hướng cầu thang!
Viên Mục Dã thấy vậy bèn hô to với Đoàn Phong: “Mau ngăn hắn lại, hắn đã bị cắn!”
Đoàn Phong nghe thế thì không hề nương tay, anh ta đuổi theo nhanh như chớp, khi Viên Mục Dã chạy đến đầu cầu thang thì thấy người đó đã bị Đoàn Phong giữ chặt trên mặt đất.
“Thả tôi ra! Tại sao lại bắt tôi?” Người đàn ông này hoảng loạn gào thét.
Viên Mục Dã đi tới gần rồi chậm rãi ngồi xuống, tiếp đó từ tốn nói: “Tôi muốn hỏi một chút xem có phải anh đã bị cắn không? Anh chạy làm gì thế?”
Người đó cũng không trả lời vấn đề của Viên Mục Dã mà chỉ liên tục giãy giụa. Nhưng người đang giữ hắn là Đoàn Phong thì làm sao có thể dễ dàng thoát được? Viên Mục Dã thấy hắn không chịu trả lời vấn đề của mình, thế là không nể nang nữa mà giơ tay cởi cúc áo của hắn ra…
Khi Viên Mục Dã nhìn thấy làn da của người đó, cậu hiểu ngay vừa rồi hắn trốn ở trong nhà vệ sinh của phòng bệnh trống để làm gì, hắn đang trang điểm cho mình. Hóa ra làn da của hắn biến thành cực kỳ ghê sợ rồi, các điểm lấm tấm màu đỏ mọc khắp nơi.
Viên Mục Dã nhìn đến đây thì đưa tay vuốt mặt hắn một cái và khuôn mặt tái nhợt đó hiện ra nhan sắc lúc ban đầu, đúng là trên mặt cũng mọc đầy chấm đỏ giống trên người.
Người này họ Tôn, là một trong số các bác sĩ phụ trách hai người Lam, Lý. Hai ngày trước trong một lần kiểm tra phòng, do hắn sơ sót nên đã bị Lam Du Hiên gây thương tích. Mặc dù hắn đã lập tức xử lý phòng dịch, nhưng vào buổi đêm thân thể hắn vẫn xuất hiện nhiệt độ bất thường và trên da nổi nhiều chấm đỏ.
Hắn cũng biết tình huống của hộ lý lúc trước, hắn sợ mình cũng sẽ bị cách ly rồi chờ chết, cho nên vẫn luôn không dám nói với ai. Nhưng chấm đỏ trên người càng ngày càng nhiều, cuối cùng còn xuất hiện cả trên mặt, thế là hắn trộm phấn của vợ rồi xoa lên mặt để tạm thời che giấu.
Hôm nay đến lượt hắn trực ca đêm, hắn lo rằng phấn lót trên mặt bị trôi đi, nên một mình lặng lẽ đi đến tầng của Viên Mục Dã để hóa trang dày hơn, không ngờ bị Viên Mục Dã tóm gọn.
Sau khi bác sĩ Tôn bị bệnh viện khống chế, Viên Mục Dã đi đến gặp hắn một lần. Bởi vì hắn là người lây nhiễm duy nhất vẫn còn có thể trao đổi một cách bình thường, cho nên Viên Mục Dã phải tranh thủ thời gian để hỏi một vấn đề… Đó chính là tại sao lúc trước hắn lại có thể phát hiện Viên Mục Dã đang đứng phía sau.
Chuyện đã đến nước này, bác sĩ Tôn tự nhiên cũng không giấu giếm điều gì, hắn nói lúc Viên Mục Dã tới gần thì đã nghe được tiếng tim của Viên Mục Dã đang đập.
Sau khi Viên Mục Dã có được đáp án, cậu không nói thêm gì mà đi luôn, xem ra người bị nhiễm loại virus này có thể thông qua biện pháp như vậy để cảm ứng đối phương, hoặc là nói hai vật dẫn có virus đang cảm ứng lẫn nhau.
Thật ra nếu bác sĩ Tôn báo cáo sự thật ngay lúc bị thương, vậy thì thuốc ức chế virus trong tay bọn họ có thể sẽ cứu được mạng sống của hắn, nhưng bây giờ có nói gì cũng đã muộn…
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Nhiễm lái xe đến bệnh viện đón người. Sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, Viên Mục Dã càng không thể ngủ được. Mặc dù bây giờ cậu không có triệu chứng phát bệnh nào, nhưng việc virus đang ở trong người là sự thật không thể nào thay đổi.
Trên đường về Viên Mục Dã luôn buồn rầu không vui, bất kể Trương Khai và Trương Đại Quân trêu chọc thế nào, cậu cũng chỉ cười nhạt một tiếng rồi không hề có phản ứng gì nữa.
Hoắc Nhiễm thấy dáng vẻ này của Viên Mục Dã thì trong lòng càng tràn đầy áy náy, cho nên cậu ta vẫn thúc giục Đoàn Phong nhanh chóng gọi cho tổng giám đốc Lâm, để bên đó gấp rút tách rời virus cho Viên Mục Dã.
Thật ra không cần cậu ta giục thì Đoàn Phong cũng đã nói hết tình hình bên này cho tổng giám đốc Lâm biết rồi. Phía bên đó cũng đã chuẩn bị xong, chỉ cần bọn họ vừa về đến là lập tức tiến hành chữa trị.
Quan trọng là kết quả sau cùng… chẳng ai có thể đoán được.
Trên đường về Viên Mục Dã gọi điện cho Diệp Dĩ Nguy, mấy hôm nay đi công tác vẫn chưa có cơ hội gọi điện cho người ta, đúng là hơi xấu hổ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất