Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 89: Người mang mầm bệnh

Chương 89: Người mang mầm bệnh

Viên Mục Dã đang muốn đợi một lúc nữa mới ăn, nhưng Đoàn Phong lại nhìn chằm chằm vào cậu, thế là cậu đành kiên trì gắp một miếng nấm hương nhét vào miệng, lần này đến cả nhai cũng không làm mà nuốt luôn.
Bởi vì miếng nấm này hơi to, Viên Mục Dã suýt nữa bị nghẹn, Hoắc Nhiễm ở bên cạnh đưa ngay một cốc nước mới giúp Viên Mục Dã miễn cưỡng nuốt nó xuống. Lần này đến cả người không có đầu óc như Trương Khai cũng không nhịn được, cậu ta nhìn Viên Mục Dã chằm chằm rồi nói: “Viên, anh định đi xuất gia chắc, tại sao cái gì cũng không thích ăn vậy!”
Viên Mục Dã thầm cười khổ, kể cả xuất gia cũng phải ăn cơm chứ, nhưng bây giờ cậu thật sự không nuốt được thứ gì hết.
Đúng lúc này, đầu bếp Lưu bê một bát chứa thứ gì đó đen sì đến và đặt ngay trước mặt Viên Mục Dã: “Tiểu Viên, đây là tôi dựa theo thực đơn của tổng giám đốc Lâm để làm cho cậu bát canh dinh dưỡng, cậu thử uống xem có hợp khẩu vị không?”
Đối mặt với ánh mắt sốt ruột của cả đám người, Viên Mục Dã chỉ có thể một lần nữa cố uống một ngụm… Không ngờ lần này không khó uống như mấy lần trước đó, Viên Mục Dã lại uống thêm một ngụm rồi nói: “Mùi vị này không tồi, uống rất ngon.”
Không ngờ đầu bếp Lưu nghe xong khóe miệng lại hơi nhăn một cái, sau đó bất đắc dĩ nhìn Đoàn Phong, anh ta cũng hết cách, nhún vai đáp: “Đúng vậy, cuối cùng cũng có thể ăn một miếng.”
Trương Đại Quân ngồi đối diện với Viên Mục Dã nhìn thấy rốt cuộc cũng có thứ làm cậu thích ăn, thì rất tò mò không biết đây là bát canh dinh dưỡng gì, anh ta yêu cầu Viên Mục Dã nhất định phải để phần cho mình một ít. Viên Mục Dã nghe vậy cũng hào phóng đẩy bát canh đến cho anh ta uống.
Sau khi Trương Đại Quân uống một ngụm, vẻ mặt anh ta cực kỳ quái dị, giống như hết sức miễn cưỡng mới nuốt được. Trương Khai còn liên tục hỏi: “Thế nào, có mùi vị gì? Có phải còn ngon hơn sơn hào hải vị không?”
Không ngờ Trương Đại Quân lại liên tục lắc đầu: “Ăn ngon cái bà cậu ấy, chả có mùi vị gì cả, còn hơi tanh nữa… Đây mà là canh dinh dưỡng à? Viên, cái này mà cậu cũng nuốt được?”
Viên Mục Dã cười ngu ngơ: “Khẩu vị của tôi bây giờ vô cùng thanh đạm, tôi thích ăn mấy thứ đồ không có mùi vị gì cả…”
Trương Khai vẫn không tin, cậu ta giữ chặt đầu bếp Lưu rồi hỏi: “Bác Lưu, đây là bát canh gì vậy?”
Lúc này đầu bếp Lưu cũng cười nhăn nhó: “Tôi dựa vào thực đơn mà tiến sĩ Lâm đưa, trộn dinh dưỡng thành cháo và không thêm bất cứ gia vị gì…”
Viên Mục Dã nghe vậy mà thầm giật mình, cậu vội quay đầu nhìn Đoàn Phong và ra hiệu hỏi xem đây là có chuyện gì xảy ra?
Đoàn Phong cười đáp: “Tổng giám đốc Lâm nói đầu lưỡi cậu bây giờ rất nhạy cảm, nó vô cùng mẫn cảm với mùi vị nên khi ăn đồ ăn bình thường mới cảm thấy khó nuốt… Còn thực đơn anh ta đưa cho đầu bếp Lưu thật ra là danh sách dinh dưỡng mà thân thể cậu cần bổ sung, không có công thức bí mật nào. Nếu như muốn nói có bí mật, đó chính là không được thả bất cứ gia vị kích thích vị giác nào vào.”
Viên Mục Dã nghe xong bèn nhìn vào bát canh dinh dưỡng màu đen, sau đó yên lặng ăn nốt nửa bát còn lại. Những người khác nghe Đoàn Phong nói xong thì đều mất đi hứng thú với bát canh dinh dưỡng này, họ tập trung ăn những món ngon trên bàn.
Nhưng chỉ có Viên Mục Dã là tự mình biết, cậu không tin dù chỉ một chữ trong lời nói của Đoàn Phong… Đúng là đầu lưỡi của Viên Mục Dã bây giờ rất mẫn cảm nên có thể nuốt được loại thức ăn không có hương vị này. Nhưng trong lòng Viên Mục Dã rất rõ, mình không ăn được không phải vì hương vị mà là do cậu không thấy đói!
Đối với một người không thấy đói, dù có đặt cả bàn Mãn Hán Toàn Tịch trước mặt thì người đó cũng không ăn được. Viên Mục Dã bây giờ có thể ăn được bát canh dinh dưỡng này, hoàn toàn vì không coi nó là đồ ăn mà chỉ xem như là nước hoặc coi nó thành thuốc, là thứ thuốc dinh dưỡng không ăn sẽ chết, mà không phải là một món ngon có thể khiến người ăn sung sướng.
Sau khi ăn cơm xong, tiến sĩ Lâm gọi Viên Mục Dã vào phòng làm việc của mình, dường như muốn nói tình trạng cơ thể của cậu. Nhưng anh ta còn chưa kịp mở miệng, Viên Mục Dã đã hỏi thẳng: “Tổng giám đốc Lâm, không cần nói mấy câu an ủi, anh chỉ cần nói sự thật cho tôi biết, tôi còn bao nhiêu thời gian nữa là được?”
Tiến sĩ Lâm rất ngạc nhiên, anh ta cười nói: “Để cậu phải khẩn trương rồi, chuyện không đến mức nghiêm trọng như vậy đâu… Đúng là bây giờ virus trong cơ thể cậu xuất hiện biến dị, cho nên không thể bóc tách được, nhưng điều này cũng chỉ là tạm thời thôi, chúng tôi đang dùng mẫu virus trong người cậu làm thí nghiệm, nhất định sẽ tìm ra cách để giải quyết.”
Viên Mục Dã gật đầu: “Vậy là tốt rồi… Nghe anh nói như vậy thì tôi yên tâm, tôi có thể về nhà không?”
Tiến sĩ Lâm suy nghĩ rồi nói: “Đương nhiên là được, nhưng cậu phải nhớ kĩ, cậu bây giờ là một người mang mầm bệnh, cái này cũng giống như viêm gan hoặc HIV vậy, máu của cậu có khả năng truyền nhiễm, cho nên…”
“Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ chú ý.” Giọng Viên Mục Dã hơi trầm xuống.
Tiến sĩ Lâm than nhẹ: “Cậu cũng không cần quá áp lực, tôi sẽ nhanh chóng tìm cách giải quyết. Đúng rồi, cậu bây giờ ngoại trừ không muốn ăn đồ ăn ra thì còn thấy trên người có chỗ nào lạ nữa không?”
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi trả lời: “Trước mắt chỉ có điều đó thôi… Còn sau này xuất hiện phản ứng nào khác thường thì tôi không nói trước được.”
“Không sao, cậu không cần quá lo, có vấn đề nào thì chúng ta sẽ giải quyết vấn đề đó, cậu xem không phải chúng ta đã giải quyết được chuyện cậu ăn không ngon sao? Đến lúc đó gặp chiêu phá chiêu!” Tiến sĩ Lâm nói.
Ra khỏi phòng của tiến sĩ Lâm, Viên Mục Dã thoáng nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ tối, cậu định đi gặp Đoàn Phong để nói cho anh ta biết là mình muốn về nhà trước…
Không ngờ Viên Mục Dã vừa mới lên tầng bốn thì khung cảnh quen thuộc lại biến mất một lần nữa, thay vào đó là kiến trúc cũ kỹ mà Viên Mục Dã nhìn thấy lần trước… Cậu ngạc nhiên mấy giây, sau đó bất đắc dĩ thở dài.
Đây là lần thứ hai Viên Mục Dã nhìn thấy cảnh tượng này, cho nên cậu không ngạc nhiên như lần trước mà đứng tại đầu hành lang chờ cảnh tượng lần trước xuất hiện. Âm thanh tra tấn, tiếng gầm gừ, hai binh sĩ với khuôn mặt mơ hồ, tất cả đều xuất hiện trước mặt Viên Mục Dã, cậu cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn những “Oan hồn” này diễn lại lịch sử năm đó.
Đến tận lúc căn phòng 4015 lại truyền ra từng tiếng kêu thảm thiết, Viên Mục Dã đi đến cạnh cửa vì cậu muốn nhìn thử xem người đàn ông có thể nhẹ nhàng kéo đứt dây thừng đó là ai?
Sau khi chờ một lúc, người đàn ông cả người đầy máu kia đúng là đã đi ra khỏi phòng, hắn trông giống như ác quỷ từ Địa Ngục trở về, cả người đầy sát khí, khiến những người gặp được chỉ muốn trốn ngay lập tức.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất