Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 90: Mùi lạ

Chương 90: Mùi lạ

Lần này Viên Mục Dã cẩn thận quan sát đặc điểm hình dáng của người này. Hắn có vóc dáng khoảng hơn một mét tám, cao hơn Viên Mục Dã một chút, trên người mặc một chiếc áo khoác ngắn có vạt màu xanh, dưới chân là một đôi giày đã cũ, nhìn qua biết ngay đây là một người luyện võ.
Tiếc là trên mặt người này đầy máu đen cho nên trong nhất thời Viên Mục Dã không nhìn rõ được khuôn mặt của hắn, thế là cậu tò mò đi theo sau lưng người đàn ông này để xem sau đó hắn đã làm gì? Từ trường tư duy còn sót lại ở đây có thuộc về hắn hay không?
Không biết tại vì sao mà Viên Mục Dã luôn cảm thấy ánh mắt hung tàn của người đàn ông này có đôi chút quen thuộc, dường như cậu đã gặp ở đâu rồi? Nhưng khi Viên Mục Dã lục lại toàn bộ trí nhớ có quan hệ với tội phạm trong đầu mình thì xác nhận là không hề có người này.
Không ngờ đúng lúc này, cửa phòng 4015 đột nhiên bị mở ra, một người áo đen đầu đầy máu lảo đảo chạy ra rồi hét to: “Người đâu mau đến đây, phạm nhân chạy trốn rồi!”
Người kia lúc đầu cũng định rời đi nhưng nghe thấy thế lại lập tức quay về, tiếp đó hắn bóp ngay lấy cổ người áo đen kia, một tiếng “Rắc” vang lên, người đàn ông áo đen nháy mắt đã tắt thở.
Sức mạnh đôi tay của người này đúng là khủng khiếp, vậy mà có thể dùng một tay bóp gãy cổ người khác… Mặc dù có rất nhiều cao thủ trong phim ảnh có thể dễ dàng thực hiện, nhưng dù sao đó cũng là đóng phim, trên thực tế rất ít người có thể làm được.
Nhưng điều làm Viên Mục Dã giật mình không phải là điều này, mà đó là ánh mắt của người đàn ông kia lúc giết người… Cuối cùng thì cậu cũng nhớ ra đã gặp người này ở chỗ nào!
Đúng lúc này cậu bỗng nghe thấy giọng nói của Trương Khai vang lên sau lưng: “Viên, anh đứng đây một mình làm gì thế, tối om thế này mà không bật đèn lên!”
Ngay sau đó là một tiếng “Tách”, đèn trong hành lang sáng lên, Viên Mục Dã quay đầu nhìn thì thấy Đoàn Phong và Trương Khai đang đứng sau lưng mình, mà dáng vóc và ánh mắt của người đàn ông kia trong nháy mắt… đã hòa vào người Đoàn Phong.
Trong lòng Viên Mục Dã giật “thót” một cái, cậu tin vào phán đoán của mình. Làm cảnh sát hình sự đã nhiều năm nên cũng phải có một chút sức quan sát, lúc Đoàn Phong xử lý những người lây nhiễm cũng có ánh mắt đó, Viên Mục Dã chắc chắn mình không hề nhớ nhầm.
Nhưng cảnh tượng vừa nãy Viên Mục Dã nhìn thấy ít nhất cũng phải bảy, tám mươi năm trước, tại sao cậu lại có thể nhìn thấy bóng dáng Đoàn Phong ở trong cảnh tượng đó được? Điều này… đâu hợp lý? Chẳng lẽ là tổ tiên của Đoàn Phong?
Trương Khai thấy Viên Mục Dã vẫn đứng sững tại chỗ thì đi tới khua khua tay trước mắt cậu: “Này! Nghĩ gì thế? Sao đứng ngây ra đây vậy?”
Lúc này Viên Mục Dã vội vàng điều chỉnh tốt trạng thái của mình rồi nói: “À, không có gì. Cái này… Đội trưởng Đoàn, nếu không có việc gì thì tôi về nhà trước đây!”
Đoàn Phong nhìn về phía Viên Mục Dã, trong mắt anh ta thoáng có một tia nghi ngờ: “Về đi, nhưng giờ cũng hơi muộn rồi, để Trương Khai đưa cậu về…”
Vì để che giấu sự giật mình trong lòng, Viên Mục Dã liên tục xua tay: “Không cần không cần, tôi tự mình lái xe cũng được!”
Trương Khai ôm vai Viên Mục Dã: “Đừng khách sáo với tôi như thế! Đi, tôi đưa anh…”
Lúc Viên Mục Dã đi ngang qua người Đoàn Phong, trong nháy mắt khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, cả hai đều biết ai cũng ẩn giấu một bí mật nhỏ mà người khác không biết…
Trên đường về, Trương Khai liên tục mở máy “lải nhà lải nhải”, nhưng Viên Mục Dã hầu như không nghe thấy gì cả, bởi vì trong đầu cậu bây giờ đang tràn ngập dáng vẻ của người đàn ông bí ẩn trong ảo cảnh kia.
“Viên? Anh đang nghĩ gì vậy? Sao cứ không tập trung thế?” Trương Khai thấy lạ bèn hỏi.
Viên Mục Dã phục hồi tinh thần lại rồi vội trả lời: “Không có gì, tôi cảm thấy hơi mệt nên không được tập trung lắm.”
Trương Khai khẩn trương: “Anh đừng quá lo về chuyện thuốc ức chế virus, chắc chắn tổng giám đốc Lâm sẽ có biện pháp, nhưng nếu trên người xuất hiện chỗ nào khác lạ thì nhất định phải nói với chúng tôi ngay, biết không?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Ừ, biết rồi, yên tâm đi. Đúng rồi, cậu đến số 54 lâu chưa?”
Trương Khai không ngờ Viên Mục Dã lại hỏi chuyện này, cậu ta vừa cười vừa trả lời: “Tôi? Tôi đến khá sớm… Vừa tốt nghiệp trung học đã đến số 54, không giống Hoắc Nhiễm, học hết đại học mới tiến vào.”
“Vậy chắc Hoắc Nhiễm cũng mới đến chưa lâu hả?” Viên Mục Dã hỏi.
Trương Khai suy nghĩ rồi đáp: “Cậu ta tới được bốn, năm năm rồi…”
Viên Mục Dã hơi giật mình: “Chẳng phải cậu bảo cậu ấy tốt nghiệp đại học xong mới đến à?”
“Tên nhóc đó cũng không phải người bình thường đâu, vào năm thứ hai đã thi đỗ vào ban thiếu niên do tổng giám đốc Lâm chủ trì, đến năm 17 tuổi đã tốt nghiệp đại học.” Trương Khai nhăn nhó.
“Ban thiếu niên…” Viên Mục Dã khẽ lặp lại một lần, bởi vì cái từ này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ với cậu, giống như đã xuất hiện ở kiếp trước vậy.
Nếu như năm đó Lâm Sâm không chết, vận mệnh của Viên Mục Dã chưa biết chừng cũng giống Hoắc Nhiễm, chỉ tiếc cuộc đời không thể đoán trước được… Nghĩ đến đây Viên Mục Dã lại hỏi tiếp: “Đội trưởng Đoàn đến số 54 lâu chưa?”
Trương Khai suy nghĩ rồi đáp: “Anh ấy á? Anh ấy còn đến sớm nữa, sớm hơn tất cả chúng tôi! Nghe nói trước đây anh ấy ở cùng với tiến sĩ Lâm già, sau này ông ấy bất ngờ qua đời… Anh ấy mới đi theo tiến sĩ Lâm trẻ.”
“Tiến sĩ Lâm già?” Viên Mục Dã nhướng mày hỏi lại.
“Ừ, chính là cha của tổng giám đốc Lâm đó.” Trương Khai xác nhận.
Viên Mục Dã không hỏi thêm gì nữa vì cậu biết có hỏi cũng chưa chắc đã biết được thêm cái gì…
Chiếc xe rất nhanh đã chạy đến trước căn nhà của Viên Mục Dã, cậu mở cửa rồi nói “Mai gặp nhé”, sau đó tự mình xuống xe.
Viên Mục Dã cứ nghĩ vừa mở cửa sẽ có một cái bóng vàng nhiệt tình nhào đến, vậy mà lúc mở ra bên trong lại rất yên tĩnh, làm gì thấy bóng dáng Kim Bảo? Viên Mục Dã thoáng nhìn thời gian, đã sắp đến mười một giờ, chẳng lẽ thời gian này Diệp Dĩ Nguy đang đưa con chó đi dạo?
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã nhìn bốn phía để thăm dò tình huống trong nhà, cậu phát hiện nó sạch đến mức kinh người, ngay cả trước khi có Kim Bảo cũng không sạch sẽ đến thế… Sau đó Viên Mục Dã mở cửa phòng ra, đúng là không thấy bộ trang bị để dắt Kim Bảo ra ngoài đâu nữa.
Thật ra vừa vào trong phòng, Viên Mục Dã đã ngửi thấy một mùi lạ, đó là mùi nước hoa đàn ông lưu lại, trong đó còn kèm thêm mùi Formalin. Xem ra mỗi lần pháp y Diệp tới đều sẽ ở lại một thời gian, nếu không sẽ không lưu lại mấy mùi này.
Trong lúc cậu đang nghĩ ngợi, cửa sân đột ngột bị mở ra, một cái bóng vàng vọt vào nhanh như điện, không biết có phải con chó này lại béo thêm vài cân không mà suýt nữa làm Viên Mục Dã ngã ngửa…
Kim Bảo hưng phấn ngửi ngửi mùi trên người Viên Mục Dã, dường như nó muốn thông qua mùi này để biết mấy ngày qua Viên Mục Dã đã đi chỗ nào.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất