Chương 96: Bé gái trong thang máy
Trương Khai thấy Viên Mục Dã định đi, thì tò mò hỏi: “Sao thế? Hẹn người đẹp?”
Viên Mục Dã lười giải thích với cậu ta, nhận hộp cơm đầu bếp Lưu đưa cho, sau khi nói cảm ơn thì vừa cười vừa bảo: “Ừm, là một người đẹp siêu cấp...”
Trương Khai lập tức hâm mộ: “Về sau có quen người đẹp nào thì giới thiệu cho tôi một cô nhé, yêu cầu không cao, cứ theo tiêu chuẩn của anh là được.”
Viên Mục Dã nhìn Trương Khai với ánh mắt đồng tình: “Vậy thì dễ thôi, tôi cũng không có yêu cầu cao, tôi thấy chị Chu bán đồ ở cửa chính cũng rất xinh đẹp, hôm nào tôi giới thiệu cho cậu.”
Đúng lúc này Hoắc Nhiễm và Tằng Nam Nam đi vào, vừa khéo nghe được nửa câu sau, Tằng Nam Nam buồn cười nói với Trương Khai: “Anh giấu kĩ nhỉ, vậy mà lại thầm mến chị Chu! Quan hệ của tôi với chị Chu rất tốt, hay để tôi giới thiệu cho anh nhé!”
“Cái gì chứ, ai thích ai hả! Đừng có mà nghe Viên nói linh tinh! Không đúng Viên, anh mới đến số 54 không được mấy ngày, sao đã học được thói xấu rồi hả? Có phải học của anh Đại Quân không?”
“Cút đi! Việc tốt thì không nhớ đến tôi, việc xấu cứ quàng vào tôi!” Trương Đại Quân vừa cười vừa mắng.
Viên Mục Dã nhìn đồng hồ, không muốn dây dưa với bọn họ nữa, bèn vẫy tay với mọi người: “Tôi có chuyện đi trước, mai gặp.”
Hoắc Nhiễm vội hỏi: “Anh không ăn cơm à!”
Viên Mục Dã lắc lắc hộp cơm trong tay: “Có đây rồi, chút nữa tôi ăn!”
Vừa đi ra khỏi phòng ăn, Viên Mục Dã gặp Đoàn Phong đang thong dong đi đến. Anh ta nhìn thấy Viên Mục Dã định đi thì vội vàng hỏi: “Cậu ăn xong rồi à?”
Viên Mục Dã nhìn thấy Đoàn Phong đến, thành thật nói: “Đồng nghiệp cũ có một vụ án muốn nhờ tôi hỗ trợ, tôi lấy cơm tối rồi, về nhà sẽ ăn.”
Đoàn Phong “A” một tiếng, nhưng lập tức nói: “Vậy cậu cẩn thận một chút.”
Viên Mục Dã gật đầu: “Yên tâm, chỉ đến hiện trường xem một chút, việc bắt người không cần tôi tham gia.”
Lúc Viên Mục Dã đi ra khỏi cửa số 54, Từ Lệ đã đậu xe chờ sẵn, anh ta thấy Viên Mục Dã đi ra lập tức hạ cửa kính, cười ngoắc tay, ra hiệu cho cậu lên xe.
“Đi, anh đưa cậu đi ăn cơm trước!” Từ Lệ nhiệt tình nói.
Nhưng Viên Mục Dã lại bảo: “Tôi ăn qua loa rồi, chúng ta đến hiện trường trước đi!”
Từ Lệ ngạc nhiên: “Thằng nhóc này, cậu được lắm, cứ nhất định không muốn ăn cơm với tôi?”
Viên Mục Dã cười: “Anh Từ, anh không cần khách sáo với tôi đâu, chúng ta đi điều tra án trước đi!”
Sau đó Từ Lệ lái xe đưa Viên Mục Dã đến chung cư Kim Tử Kim, không ngờ khi bọn họ chuẩn bị đi vào tòa nhà số 15 thì Viên Mục Dã nhìn thấy một bé gái mặc áo lông màu da cam bước nhanh hơn họ một bước vào cửa tòa nhà.
Các cửa ở tòa nhà của khu chung cư này đều dùng khóa tự động, cho nên Viên Mục Dã muốn bước nhanh hơn để kịp vào trước khi cửa đóng lại. Không ngờ rõ ràng cậu vừa nhìn thấy cửa mở ra, đến khi cậu tới gần thì giống như là hoa mắt, ngay cả bé gái và cánh cửa mở đều biến mất không thấy đâu nữa.
“Cậu làm gì thế? Cửa tòa nhà đều được khóa, không có thẻ thì không vào được đâu!” Từ Lệ giữ Viên Mục Dã lại.
Viên Mục Dã thoáng ngạc nhiên, hiển nhiên Từ Lệ không hề nhìn thấy cô bé khi nãy, thế là cậu gãi gãi đầu nói: “Thật sao, vậy chúng ta đi vào thế nào!”
Từ Lệ cười thần bí, sau đó giống như làm ảo thuận, móc từ trong túi ra một cái thẻ, anh ta bảo: “Tôi đã mượn một thẻ ra vào của nhân viên vệ sinh, thẻ này có thể ra vào tất cả các tầng...”
Sau khi nói xong, anh ta dùng thẻ mở cửa tòa nhà, rồi vẫy tay với Viên Mục Dã: “Vào đi...”
Không ngờ khi hai người họ đi vào thang máy, Viên Mục Dã lại nhìn thấy bé gái mặc áo khoác màu cam khi nãy... Bé gái này tầm lớp ba lớp bốn, trong tay hình như cầm một bài thi.
Nhìn vẻ mặt thì có lẽ thi không tốt, hai mắt đỏ ngầu, hình như mới khóc. Viên Mục Dã tạm thời bị từ trường tư duy của bé gái kia thu hút, tò mò không hiểu một cô bé nhỏ tuổi như vậy vì sao lại... chết?
Cô bé đứng trong thang máy một lát, có vẻ không muốn về nhà, do dự một chút rồi ấn tất cả các phím số. Nếu để người khác nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ cảm thấy bé gái này quá hư, tự dưng nghịch loạn trong thang máy.
Nhưng Viên Mục Dã biết, cô bé không muốn đi nhanh vì sợ phải đối diện sự trách cứ của cha mẹ mình, cho nên mới ấn tất cả các nút, kéo dài thời gian về nhà...
Thang máy đúng như cô bé mong muốn, đến tầng nào cũng dừng lại mở cửa ra, bởi vì không có ai gọi thang máy cho nên mỗi lần ở bên ngoài đều không có người. Nhưng khi thang máy đến tầng 11, bên ngoài thang máy có một người đàn ông.
Khi Viên Mục Dã nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng giật thót, sao người này lại xuất hiện ở đây? Người kia dùng tay chặn thang máy lại, dịu dàng hỏi: “Em gái, sao em lại khóc?”
Bé gái nhìn người đàn ông xa lạ, do dự một chút rồi nói: “Cháu làm bài thi không tốt...”
Người đàn ông cười to rồi nói: “Chỉ thế thôi sao? Vậy cháu có thể không nói cho cha mẹ biết mà.”
Bé gái suy nghĩ rồi nói: “Không được... Bài thi phải có chữ ký của cha mẹ, cháu không nói với họ thì không có ai ký tên cho cháu.”
Khóe miệng của người đàn ông khẽ cong lên, sau đó vẫy tay với cô bé: “Vậy thì dễ, cháu đi cùng chú về nhà chú, chú sẽ giúp cháu ký tên được không.”
Theo lý thuyết, cô bé này đã học đến lớp ba lớp bốn, giáo viên chắc chắn sẽ dạy cô bé kỹ năng đề phòng. Thế nhưng vì tâm lý lo lắng thành tích bài thi, nên cô bé đã tùy tiện tin tưởng người đàn ông kia, đi theo hắn vào phòng 1102.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim Viên Mục Dã thắt chặt lại, cậu dường như có thể đoán được cô bé này đã xảy ra chuyện gì, thế nên không ngừng đi theo, kết quả đâm đầu vào phòng 1102.
“Không sao chứ? Hôm nay cậu sao thế? Định tay không mở cửa à?” Từ Lệ ngạc nhiên nói.
Viên Mục Dã xoa xoa cái trán vừa mới đụng vào cửa: “Anh có chìa khóa không?”
Từ Lệ đành rút ra chùm chìa khóa mở cửa phòng, Viên Mục Dã không kịp chờ lập tức bước vào. Không ngờ cậu vừa đi vào đã thấy một người đàn ông xa lạ đứng trong phòng, mà người đàn ông mặc áo khoác xám “Sứ giả nhà trời” đang đứng bên cạnh anh ta.
Viên Mục Dã vội vàng giơ tay chặn Từ Lệ: “Anh Từ, anh đứng ngoài cửa đừng vào vội...”
Từ Lệ rất nghe lời, thấy Viên Mục Dã nói vậy thì lập tức đứng ngoài cửa, không bước về phía trước một bước.