Chương 97: Ẩn tình năm đó
Sở dĩ Viên Mục Dã không cho Từ Lệ bước vào vì nơi này là không gian kín, cậu sợ từ trường tư duy của Từ Lệ sẽ ảnh hưởng đến từ trường tư duy của người chết để lại, cho nên mới để anh ta đứng ngoài cửa.
Thật ra ban đầu Viên Mục Dã tưởng rằng, sau khi mở cửa cậu sẽ nhìn thấy bé gái và người đàn ông đã lừa bé vào nhà, nhưng không ngờ trong phòng lại là một cảnh tượng khác.
Xem ra từ trường tư duy trước mắt được lưu lại sau cho nên đã bao phủ lên từ trường tư duy còn sót lại của bé gái kia. Điều này chứng minh chuyện của cô bé kia đã xảy ra một thời gian rồi, nên từ trường tư duy của cô bé mới từ từ bị hòa tan.
Nếu như Viên Mục Dã đoán không sai, người đàn ông đang đứng trong phòng kia chính là người đã nhảy lầu Lâm Bảo Cương, lúc này vẻ mặt anh ta vô cùng khó xử, giống như bị người khác vạch trần một bê bối kinh thiên động địa.
Trong tay Sứ giả nhà trời cầm một tấm ảnh, dường như muốn để cho Lâm Bảo Cương nhìn thấy, nhưng ánh mắt Lâm Bảo Cương lại cố tình né tránh, không dám đối diện với người trong ảnh. Viên Mục Dã bước về phía trước mấy bước, nghiêng đầu nhìn tấm ảnh trong tay Sứ giả nhà trời, thấy đó chính là bé gái vừa nãy.
Suy nghĩ của Viên Mục Dã nhất thời hỗn loạn, cậu không hiểu được giữa bốn người này có quan hệ gì, nhưng hiển nhiên cái chết của Lâm Bảo Cương có liên quan đến cô bé này.
Nhưng người lừa bé gái đi vào đây không phải là Lâm Bảo Cương, vì sao anh ta lại phải chịu trách nhiệm cho cái chết của cô bé? Cho dù thế nào, sự xuất hiện của “chú người xấu” và Sứ giả nhà trời đủ để chứng minh Lâm Bảo Cương nhất định có liên quan đến chuyện này.
Viên Mục Dã quay lại nói với Từ Lệ: “Anh Từ, anh mau cho người đi điều tra, tòa nhà này mấy năm gần đây có người chết hay không?”
Từ Lệ gọi điện về đội, bảo bọn họ nhanh chóng liên hệ với công an khu vực quản lý khu này điều tra rõ ràng.
Sau khi cúp điện thoại, Từ Lệ nhìn Viên Mục Dã đi thẳng đến bên cạnh chiếc đèn đặt dưới đất, nghiêng đầu nhìn vào trong chụp đèn xem xét, quả nhiên tìm được một dòng chữ nhỏ bằng mực đen viết ở bên trong: “Đoán xem tiếp theo là ai?”
Khi Từ Lệ nhìn thấy dòng chữ Sứ giả nhà trời để lại hiện trường, anh ta tức đến phát điên, giận dữ mắng: “Mẹ nó chứ, vẫn là câu đó?”
Viên Mục Dã cũng không biết nên an ủi Từ Lệ thế nào, đành trầm giọng bảo: “Đừng nóng giận, gặp kiểu án này ai cũng bí thôi, điều tra thì cứ tiếp tục điều tra thôi...”
Từ Lệ thở dài: “Đi thôi, chúng ta quay lại xe trước, tôi phải cho đội kỹ thuật đến mang dòng chữ này về...”
Quay trở về xe, Từ Lệ hút một điếu thuốc, sau đó tò mò hỏi: “Tiểu Viên, cậu nói cho anh biết khi nãy cậu nhìn thấy gì thế? Tại sao cậu lại muốn điều tra nơi này mấy năm trước có người chết hay không?”
Viên Mục Dã tỏ vẻ thần bí: “Thiên cơ không thể tiết lộ, chờ tra được tôi nói cho anh biết cũng không muộn.”
“Thằng nhóc chết tiệt này, còn thừa nước đục thả câu với tôi!” Từ Lệ tức giận.
Một lát sau, điện thoại của Từ Lệ vang lên, chuyện đúng như Viên Mục Dã dự đoán, bốn năm trước ở tòa nhà này có một bé gái mười hai tuổi vì làm bài thi không tốt, sau khi tan học đã nhảy lầu tự tử. Lúc đó chuyện này đã gây chấn động mạnh, trường học và chủ nhiệm lớp của cô bé là người phải đứng ra chịu trách nhiệm.
“Đúng là thần, Tiểu Viên, làm sao cậu biết được?” Từ Lệ giật mình nói.
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Anh Từ, anh tin tôi chứ?”
“Đương nhiên, nếu không tôi gọi cậu đến hiện trường làm gì?” Từ Lệ nói không hề do dự.
Viên Mục Dã nghiêm túc nói: “Nếu tin tôi thì đừng hỏi nhiều như thế, tôi cam đoan sẽ nói cho anh biết tất cả mọi chuyện liên quan đến vụ án này...”
Từ Lệ biết Viên Mục Dã sẽ không nói đùa với mình, hơn nữa cũng chưa phải anh ta chưa từng nghe nói đến chuyện liên quan đến truyền thuyết về cậu, nếu người ta đã đồng ý giúp mình phá án, anh ta cần gì phải tra hỏi đến cùng?
Nghĩ đến đây, Từ Lệ cười bảo: “Được, anh không hỏi nữa, vậy cậu nói về vụ án đi, cô bé nhảy lầu bốn năm trước có liên quan gì đến Lâm Bảo Cương?”
Viên Mục Dã đáp: “Cụ thể mối quan hệ giữa bọn họ là gì hiện giờ tôi chưa nói được, còn phải nhờ các anh đi điều tra, nhưng tôi có thể nói với anh, bốn năm trước cô bé kia tự sát không phải vì điểm thi không tốt.”
“Cái gì? Không thể nào! Vụ án đó đã qua mấy năm rồi, chẳng lẽ còn có ẩn tình khác?” Vẻ mặt Từ Lệ nặng nề.
Sau đó Viên Mục Dã kể cho Từ Lệ nghe, năm đó trước khi cô bé nhảy lầu đã từng gặp một người đàn ông ở một tầng lầu, người này không phải ai khác, chính là người đã chết ở vụ án trước, Mã Bách Xuyên, hẳn là khi đó anh ta đang ở nhà của Lâm Bảo Cương.
Viên Mục Dã bảo Từ Lệ điều tra theo hướng này, nhất định có thể tra ra được ẩn tình năm đó, hơn nữa còn có khả năng điều tra ra nguyên nhân thực sự của việc cô bé kia nhảy lầu. Thật ra trong lòng Viên Mục Dã đại khái đã đoán được tình huống trong chuyện này, có điều có một số chi tiết vẫn cần đội Từ Lệ đi kiểm chứng.
Trong mắt Viên Mục Dã, tên Sứ giả nhà trời này phạm tội liên tục, thế nhưng hắn sẽ không vô duyên vô cớ giết người... Nói cách khác, mỗi cái chết trong tay hắn đều có lý do.
Có những tội ác sẽ sinh sôi ở nơi mà mọi người không nhìn thấy, mặc dù Mã Bách Xuyên đã chết, nhưng tổn thương mà anh ta gây ra chưa hề dừng lại. Trong đó bao gồm cả người thân của cô bé kia, trường học, giáo viên, có vô số người phải chịu tổn thương…
Người chết đã chết, cho dù có điều tra ra chân tướng, thì đối với người nhà cô bé kia chỉ giống như rạch thêm vài vết dao vào vết thương lúc trước. Nhưng nếu như không điều tra ra chân tướng thì những người liên lụy sẽ áy náy cả đời, tưởng rằng mình đã hại chết một sinh mệnh bé nhỏ.
Một tuần sau, Viên Mục Dã nhận được điện thoại của Từ Lệ, anh ta nói cho Viên Mục Dã biết, cảnh sát đã điều tra được sự liên quan giữa vụ án kia với hai vụ án gần đây. Hóa ra Lâm Bảo Cương và Mã Bách Xuyên có quen biết, Lâm Bảo Cương còn nhận không ít hạng mục của công ty Mã Bách Xuyên.