Chương 125: Đệ nhất Linh phong
Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt đã đi qua một ngày.
Trận văn trong Tháp Thập Trận trong một ngày này không ngừng lóe sáng.
Hàng thứ nhất của Thập Trận Bi, phần tính danh trống không vẫn không hiện chữ viết.
Đợi đến người cuối cùng trong Tháp Thập Trận bị truyền đi ra, hàng thứ nhất của Thập Trận Bi vẫn không có biến hóa.
Đừng nói là đông đảo đệ tử thí luyện tụ tập ở Trận phong, ngay cả thủ tọa bốn phong, trong mắt đều toát ra vẻ thất vọng.
"Người này rốt cuộc là ai vậy, vì sao còn không hiện thân "
"Chẳng lẽ người này thực sự xem hư danh chỉ là cát bụi."
Đám đệ tử vô cùng hiếu kỳ về người thần bí xông trận, trong lòng kìm nén đến hốt hoảng.
Huyền Dịch đứng dậy, cất giọng nói: "Tranh tài ở Trận phong kết thúc, lần này đệ nhất nhân của Trận phong, chính là đệ tử Trận phong - Chung Ôn."
Trong đám người, vang lên tiếng hoan hô thưa thớt, cũng không nhiệt liệt.
Tất cả mọi người đều biết sở dĩ Chung Ôn lấy được vị trí đệ nhất, chỉ là bởi vì người thần bí xông trận kia không xuất hiện.
Lúc này, Chung Ôn nhìn qua Thập Trận Bi, cũng cười khổ một hồi.
Năm nay phong hào đệ nhất Trận phong rơi trên đầu hắn, chỉ sợ là không có sức thuyết phục nhất.
Thủ tọa Ngũ phong rời đi đầu tiên.
Ở giữa không trung, Văn Hiên vẫn là không cam tâm, lại hỏi: "Huyền Dịch, ngươi đừng thừa nước đục thả câu nữa, người kia rốt cuộc là ai "
Huyền Dịch cười không nói, trầm ngâm một chút, đổi chủ đề, hỏi: "Sau khi tranh tài ngũ phong xong, một trận chiến giữa Tô Tử Mặc và Phong Hạo Vũ kia, địa điểm sẽ tổ chức ở đâu, các ngươi có tính toán gì "
"Địa điểm đó không quan trọng, kết quả đều giống nhau." Văn Hiên thản nhiên nói.
Huyền Dịch lắc đầu nói: "Một trận chiến này được vạn chúng chú mục, ở bên trong tông môn, chỉ sợ không thua gì tranh tài ngũ phong, vẫn nên thận trọng một chút đi."
"Tô Tử Mặc bị cấm bước vào Linh phong, Linh đấu trường ở Linh phong là không được. Tô Tử Mặc dù sao cũng là đệ tử Khí phong, ở trên Khí phong, cũng không thỏa đáng, còn lại chính là Linh đấu trường của Phù phong, Trận phong, Đan phong, chọn một trong ba mà thôi." Thiếu niên tóc bạc nói ra.
Huyền Dịch đột nhiên nói ra: "Vạy quyết định ở Trận phong đi."
"Được." Văn Hiên gật gật đầu.
Mấy vị thủ tọa khác cũng không có dị nghị gì, việc này coi như đã được quyết định.
...
Mỗi một năm tranh tài ở Linh phong, đều tôt chức ở ngày cuối cùng, cũng là một trận thịnh hội mà tông môn, và tất cả tu sĩ coi trọng nhất.
Dù là bày trận, chế phù, luyện đan, luyện khí mạnh bao nhiêu, mục đích cuối cùng nhất cũng là vì tăng lên thực lực của tu sĩ.
Ở trong Tu Chân giới vốn tuân theo tôn chỉ mạnh được yếu thua, thực lực vi tôn!
Trình độ tàn khốc còn hơn cả hung thú hoành hành ở Tùng Lâm sơn mạch, đây cũng chính là lý đo Điệp Nguyệt để Tô Tử Mặc sinh tồn một năm trong Thương Lang sơn mạch.
Chỉ là, bây giờ Tô Tử Mặc mới vừa bước vào Tu Chân giới, còn chưa chân chính ra ngoài xông xáo qua, không có cảm nhận được hung hiểm trong Tu Chân giới.
Ngày thứ năm, tranh tài Linh phong.
Đệ tử Ngũ phong gần như trình diện toàn bộ, trong nội môn, đám đệ tử đang bế quan cũng nhao nhao chạy đến, còn có một số trưởng lão tông môn, cũng đến đây quan sát.
Quy tắc tranh tài Linh phong rất đơn giản, đệ tử tông môn tiến lên rút thăm, từng đôi chém giết, người thắng sau cùng chính là đệ nhất nhân Linh phong năm nay!
Mặc dù khi tranh tài ở Khí phong, Đan phong, Phong Hạo Vũ liên tiếp bại hai trận.
Nhưng khi tranh tài ở Linh phong, Phong Hạo Vũ vẫn được ủng hộ cao nhất, cũng là đệ tử được thủ tọa ngũ phong coi trọng nhất.
Trong quá trình so đấu cùng đối thủ, Phong Hạo Vũ cũng thể hiện rõ thực lực vốn có.
Từ đầu đến cuối, một đường thắng liên tiếp, không có người nào có thể tạo thành trở ngại quá lớn đối với hắn.
Rất nhiều đệ tử thí luyện đều nghe nói, Phong Hạo Vũ đã tu luyện một trong tam đại bí thuật của tông môn là《 Phiêu Miểu kiếm 》, muốn thấy phong thái của hắn trong tranh tài Linh phong.
Nhưng Phong Hạo Vũ từ đầu đến cuối đều không có vận dụng bí thuật này.
Trừ Phong Hạo Vũ ra, biểu hiện của Lãnh Nhu cũng khiến đám người kinh diễm không nhỏ.
Mặc dù không có hạ phẩm Linh khí, nhưng Lãnh Nhu dùng thuật ngự kiếm làm cơ sở, phối hợp rất nhiều phù lục, nàng đánh bại được rất nhiều cường địch của Linh phong.
Lãnh Nhu trên phi kiếm, mang theo một hơi lạnh thấu xương, phi kiếm của đối thủ chỉ cần không cẩn thận va chạm phải, thì sẽ một tầng Hàn Sương bịt kín, tính linh hoạt đại giảm.
Đương nhiên, ngoài dự liệu của mọi người nhất vẫn là nhóc mập mạp.
Nhóc mập mạp chỉ là ngưng khí chín tầng, thuật ngự kiếm cũng không có ưu thế quá lớn.
Nhưng được Tô Tử Mặc tặng cho búa to là hạ phẩm Linh khí, phối hợp với thuật Luyện Thể cường đại, nhóc mập mạp lại có thể liên tục vượt cấp khiêu chiến thành công, đánh bại không ít Luyện Khí sĩ đại viên mãn.
Một trận chiến sau cùng, vẫn là do Phong Hạo Vũ đấu với Lãnh Nhu.
Mặc dù Lãnh Nhu có tầng tầng lớp lớp phù lục, thiên biến vạn hóa, nhưng thuật ngự kiếm của Phong Hạo Vũ càng hơn một bậc.
Có linh khí Phong thuộc tính phụ trợ, phi kiếm trong tay Phong Hạo Vũ trở nên càng phiêu dật linh động, xuất quỷ nhập thần, khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Trước khi Mặt trời lặn, tranh tài ở Linh phong đã kết thúc.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Phong Hạo Vũ đoạt được đệ nhất Linh phong!
Lãnh Nhu thứ hai.
Nhóc mập mạp đã lấy được vị trí thứ ba.
Ban thưởng cho đệ nhất Linh phong cũng nhiều nhất, chẳng những được ban thưởng rất nhiều Linh thạch, điểm cống hiến tông môn, còn có thể đi linh Đan Các chọn lựa một viên đan dược, đi Linh khí các chọn lựa một kiện hạ phẩm Linh khí, lại đi phù lục các chọn lựa một tấm nhất giai phù lục.
"Hắc hắc, xem ra trận chiến ngày mai giữa Phong sư huynh và Tô Tử Mặc kia, người nào đó sẽ bị nghiền ép."
"Đúng vậy, ngay cả Lãnh Nhu, Lý sư huynh là ngưng khí đại viên mãn cũng đều thua Phong sư huynh, Tô Tử Mặc chỉ là một tên ngưng khí tầng tám thì thực sự không đáng chú ý."
Sau khi tranh tài Linh phong xong, không có người nào xem trọng Tô Tử Mặc.
" Phong Hạo Vũ kia đoạt được đệ nhất Linh phong, quá dễ dàng, còn không cần dùng toàn lực." Thiếu niên tóc bạc cười một tiếng.
Trong mắt Văn Hiên khó nén đắc ý, gật đầu nói: "Ta nhìn người sẽ không sai, nếu không phải như thế, ta cũng sẽ không khẩn cầu tông chủ, để Hạo Vũ sớm tu luyện tông môn bí thuật."
"Bình tĩnh mà xem xét, Phong Hạo Vũ có được Phong Linh Căn đúng là nhân tuyển có một không hai để tu luyện 《 Phiêu Miểu kiếm 》." Lãnh diễm phu nhân gật gật đầu.
Văn Hiên cười nói: "Trước khi tranh tài, ta đã với Hạo Vũ rằng nếu như ngươi vận dụng bí thuật tông môn để đánh thắng sư huynh sư đệ của ngươi, dù ngươi đoạt được đệ nhất Linh phong, ngươi cũng thua, không thể phục chúng."
"Hạo Vũ không sai, không để ta thất vọng."
Lão già không nói lời nào, hai đầu lông mày lộ ra thần sắc lo lắng.
Phong Hạo Vũ càng mạnh, mang ý nghĩa ngày mai Tô Tử Mặc sẽ bị bại càng thảm.
Xem như ái đồ như ý của ông, ông không đành lòng nhìn thấy Tô Tử Mặc bị đả kích như vậy.
"Văn Hiên, nể mặt mũi của ta, nếu không ngươi nói với Phong Hạo Vũ một tiếng, trận chiến ngày mai coi như xong đi." Do dự thật lâu, lão già đột nhiên nói ra.
Lấy thân phận lão già lại cầu tình thay một đệ tử, nói ra những lời này đã tương đối không dễ dàng.
Huyền Dịch, tóc bạc thiếu niên, lãnh diễm phu nhân đều trầm mặc không nói.
Chuyện này bọn hắn cũng không dễ xen vào.
Văn Hiên trầm mặc một hồi, mới nói ra: "Tên là lên dây, không bắn không được. Chuyện này, ta không có cách nào ra mặt."
"Thế nhưng là..."
Lão già đang muốn tiếp tục thuyết phục, Văn Hiên nhíu nhíu mày, phất tay áo cắt ngang: "Tô Tử Mặc thắng Hạo Vũ liên tiếp hai trận, Hạo Vũ thắng hắn một trận cũng không cho sao! Đệ tử của ngươi là đệ tử, cũng không phải là của ta "
Nói xong, Văn Hiên rời đi trước, để bốn người khác đứng nguyên tại chỗ.
Lão già có chút xấu hổ, thở dài một hơi.
Thiếu niên tóc bạc ho nhẹ một tiếng, nói ra: "Ngươi cũng đừng trách hắn, Văn Hiên trút xuống quá nhiều tâm huyết trên người Phong Hạo Vũ, Phong Hạo Vũ liên tiếp bại hai trận, mặc dù ngoài miệng Văn Hiên không nói, nhưng trong lòng khẳng định cũng không thaoir mải, nhân chi thường tình."
Huyền Dịch cũng vỗ vỗ lão già bả vai, an ủi: "Không có việc gì, để Tô Tử Mặc bị chút ngăn trở cũng tốt, tương lai thành tựu của hắn chưa hẳn đã yếu hơn Phong Hạo Vũ."
"Đường... Còn rất dài." Ánh mắt Huyền Dịch lấp lóe, ý vị thâm trường nói một câu.