Chương 132: Thì ra là hắn, đứng đầu bốn phong
Bên trên Linh đấu trường.
Không ai có thể lý giải được cảm thụ của Phong Hạo Vũ lúc này.
Nhìn thấy Tô Tử Mặc xông lại, Phong Hạo Vũ có cảm giác đối mặt với mình dường như không phải là một người, mà là một yêu ma hung tàn bạo ngược!
Phong Hạo Vũ thấy rõ ràng, chỗ sâu trong đôi mắt của Tô Tử Mặc, hiện lên một chút luồng sáng màu đỏ tươi.
Trên mặt hắn, cũng hiện ra một mảnh mạch máu rậm rạp chằng chịt, nhìn thấy mà giật mình, khủng bố doạ người!
"A!"
Phong Hạo Vũ quá sợ hãi, theo bản năng tế ra tấm thuẫn màu bạc, ngăn ở trước người.
Tô Tử Mặc đi tới gần Phong Hạo Vũ, bước ra một bước cuối cùng, bàn chân đạp lên trên mặt đất, một tiếng ầm vang, toàn bộ Linh đấu trường đều phát ra một trận lay động!
Rầm rầm!
Huyết mạch trong cơ thể Tô Tử Mặc phun trào, truyền đến một trận tiếng sóng triều kinh người, tu sĩ ở đây đều nghe thấy rất rõ ràng.
Hô!
Tô Tử Mặc vung cánh tay lên, lúc còn ở giữa không trung, quần áo trên cánh tay đều vỡ vụn, hóa thành mảnh vụn.
Hiện lên ở trước mắt mọi người là một cánh tay cường tráng thô to, giống như một con trăn lớn, phía trên nổi lên gân xanh, bắp thịt cuồn cuộn ở cùng một chỗ, giống như làm bằng thép, tràn đầy lực lượng!
Ở thời điểm nắm đấm hạ xuống, máu thịt căng tràn, tăng lớn hơn một vòng, giống như một cái ấn lớn, ầm vang rơi xuống, khí thế doạ người!
Vào giây phút này.
Trước mắt mọi người sinh ra ảo giác.
Mặc dù Phong Hạo Vũ là Tu sĩ Trúc Cơ, nhưng ở phía dưới nắm đấm của Tô Tử Mặc, lại nhỏ bé như sâu kiến!
Ầm!
Nắm đấm đánh lên trên tấm thuẫn màu bạc, bộc phát ra một tiếng vang kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc.
Trái tim của đệ tử của ngũ phong đều kịch liệt nhúc nhích theo một chút, yết hầu khẽ động, không kiềm hãm được nuốt vào một ngụm nước miếng.
Tạch tạch tạch!
Một trận tiếng vang kỳ dị truyền ra.
Chỉ thấy tấm lá chắn màu bạc trong tay Phong Hạo Vũ, đã hiện ra một vết rách to lớn, vết rách này vẫn còn đang lan tràn, cuối cùng phủ kín toàn bộ tấm chắn!
Nát!
Linh khí hạ phẩm, lại bị Tô Tử Mặc tay không tấc sắt đánh nát!
Trong đám người, đã hoàn toàn im lặng, lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi nhìn một màn này, quên cả hô hấp, con mắt trợn tròn.
Phong Hạo Vũ từ bên trên Linh đấu trường bắn ra xa, lăn trên mặt đất vài vòng, trong miệng khục ra máu tươi, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, không rõ sống chết.
Cứ kết thúc như vậy sao?
Biến hóa xảy ra nhanh chóng, để đám người có một loại cảm giác không ứng phó kịp.
Phong Hạo Vũ bước vào Trúc Cơ, vốn là kết quả tất thắng, lại đột nhiên bị nghịch chuyển, bị Tô Tử Mặc gần người, một quyền đánh bay ra ngoài Linh đấu trường, triệt để mất đi chiến lực.
Phản ứng đầu tiên của đám người, chính là Tô Tử Mặc tu luyện một loại Luyện Thể Thuật nào đó cực kỳ mạnh mẽ.
Nhưng loại Luyện Thể Thuật này, sao nhìn qua lại giống như là một loại Ma công?
Bây giờ, mặc dù vết máu ở trên gương mặt của Tô Tử Mặc đã dần dần rút đi, nhưng tình cảnh vừa nãy, mỗi một tu sĩ đều nhìn thấy rất rõ ràng.
Bên trên Linh đấu trường.
Tô Tử Mặc cúi thấp đầu, không ngừng lắng lại huyết mạch của mình.
Cứ việc lúc ra tay vừa rồi, hắn đã có ý áp chế, nhưng huyết mạch mới sinh ra do tu luyện Phạt Tủy Thiên, đã hoàn toàn hòa tan vào trong huyết mạch của hắn, khó phân lẫn nhau, căn bản là cũng không bị khống chế.
May mắn là, Tô Tử Mặc cũng không có dấu hiệu hóa yêu quá rõ ràng.
Nhưng dù vậy, một màn này, cũng đưa tới sự chú ý của Thủ tọa của ngũ phong.
Lúc này, Thủ tọa của ngũ phong đều đã đứng dậy, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt nhìn Tô Tử Mặc tràn đầy vẻ hoài nghi, xem kỹ.
Nhưng vào lúc này, một bên Linh đấu trường khác, đột nhiên bộc phát ra một đoàn hào quang hừng hực sáng chói mắt, dời sự chú ý của mọi người đi.
Luồng hào quang này, đến từ Thập Trận Bi.
Chỉ thấy ở bên trên Thập Trận Bi, hàng chữ thứ nhất đã xảy ra biến hóa.
Vốn ở bên trên chỗ gi tên còn trống không đã nhiều thêm ba chữ —— Tô Tử Mặc!
"Tô Tử Mặc, xông qua mười tầng Thập Trận Tháp, tốn thời gian bảy ngày chín canh giờ!"
Hàng chữ này, làm nổi lên nhiều tiếng hô kinh ngạc.
"Tô Tử Mặc, như thế nào lại là Tô Tử Mặc?"
"Chuyện này, chuyện này, chuyện này không thể xảy ra được, Thập Trận Bi xảy ra vấn đề gì à?"
"Người thần bí xông trận, lại là Tô Tử Mặc?"
Đệ tử của ngũ phong đều lộ ra vẻ chấn kinh, nói chuyện đều không lưu loát.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một vị đệ tử lớn tiếng nói: "Các ngươi nhìn xem, đó là lệnh bài của tông môn của Tô Tử Mặc!"
Ánh mắt mọi người nhìn tới.
Chỉ thấy dưới chân của Thập Trận Bi, có một thanh hạ phẩm phi kiếm và một khối lệnh bài của tông môn đang nằm đó.
Thanh phi kiếm này, là của Phong Hạo Vũ.
Mà lệnh bài của tông môn, lại là của Tô Tử Mặc.
"Ta đã biết!"
Có người đột nhiên nói: "Vừa rồi trong nháy mắt lúc Phong sư huynh và Tô sư đệ giao đấu, phi kiếm của Phong sư huynh, đã đánh rơi lệnh bài của tông môn của Tô sư đệ, vừa vặn bắn trúng Thập Trận Bi."
Nghe đến đó, đám người đều giật mình.
Nhưng ngay sau đó, đám người đã bị một sự thật càng thêm khó có thể tiếp nhận làm cho tâm thần chấn động!
Nếu như nói, người thần bí xông trận chính là Tô Tử Mặc.
Vậy thì chuyện này có ý nghĩa là, đứng đầu Trận phong năm nay, chắc cũng là Tô Tử Mặc.
Bởi vì Thủ tọa của Linh phong từng cấm chỉ Tô Tử Mặc bước vào Linh phong, dẫn đến hắn không có cách nào tham gia Linh phong tranh tài.
Nhưng trận chiến ngày hôm nay, Tô Tử Mặc lại đánh bại đệ tử đứng đầu Linh phong là Phong Hạo Vũ.
Chuyện này cũng có ý nghĩa là, Tô Tử Mặc mới là người đứng đầu Linh phong năm nay!
Lại thêm Khí phong, Đan phong lúc trước, năm nay Tô Tử Mặc đã đạt được thành tựu trước nay chưa có là đứng đầu bốn phong!
Ánh mắt của mọi người nhìn Tô Tử Mặc ở bên trên Linh đấu trường, dần dần thay đổi.
Một người như vậy, đã không thể dùng từ thiên tài để gọi nữa.
Hoàn toàn có thể xưng là yêu nghiệt!
Nhóc mập mạp đã hoàn toàn ngơ ngác.
Hắn nhớ lại lúc trước ở trong động phủ của Tô Tử Mặc, Tô Tử Mặc từng tùy ý nói một câu, xông trận cũng không tính là chuyện gì ghê gớm.
Lúc ấy hắn còn không vui, ra vẻ nghiêm túc nói với người ta, cần phải khiêm tốn, phải biết điều...
"Đại ca, ngươi cũng quá khiêm nhường đi!" Vẻ mặt của Nhóc mập mạp buồn rầu.
Nhóc mập mạp biết, chuyện này căn bản là không trách Tô Tử Mặc được.
Lúc đó Tô Tử Mặc còn nói một câu, người thần bí xông trận chính là hắn, nhưng mà nhóc mập mạp lại không tin, cho rằng Tô Tử Mặc chỉ thuận miệng nói...
Đệ tử của Trận phong là Chung Ôn lộ ra vẻ cười khổ, cúi đầu lẩm bẩm: "Đối với thân phận của ngươi, ta đã suy đoán vô số khả năng, nhưng làm như thế nào cũng không đoán được, ngươi lại là đệ tử của phong khác, hơn nữa còn bái nhập tông môn còn chưa đến một năm, haizz."
Trong mắt Lãnh Nhu, cũng nổi lên một vẻ kỳ quái, trong lòng khó tránh khỏi thầm nghĩ: "Nếu như cho ngươi thêm một chút thời gian nữa, có phải là ngươi cũng sẽ đem vị trí đứng đầu Phù phong của ta cướp đi hay không?"
Không nói đến đông đảo đệ tử phía dưới, ngay cả Thủ tọa của bốn phong cũng sững sờ tại chỗ.
Huyền Dịch đã sớm biết việc này, tự nhiên là vẫn bình thường.
Nhưng Thủ tọa bốn phong trong mắt hắn, lại đều lộ ra vẻ không thể tin được.
Trong ánh mắt của Văn Hiên nhìn về phía Huyền Dịch, mang theo vẻ áy náy.
Trước đó, hắn từng hiểu lầm Huyền Dịch không quan tâm tới quy củ của tông môn, tự tiện truyền thụ Lục Hợp Kiếm Trận cho Tô Tử Mặc.
Mà bây giờ, Văn Hiên mới biết được, hành động đó của Huyền Dịch hoàn toàn là bởi vì Tô Tử Mặc có tư cách đó!
Đột nhiên, Văn Hiên nhớ tới một việc càng quan trọng hơn, thân hình khẽ động, đi vào bên cạnh Phong Hạo Vũ, tra xét rõ ràng một phen, thở phào một hơi.
Phong Hạo Vũ chỉ bị ngất đi, không cần lo tới tính mạng.
Văn Hiên từ trong túi trữ vật lấy ra một viên đan dược, đưa vào trong miệng Phong Hạo Vũ, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tử Mặc ở bên trên Linh đấu trường, ánh mắt sáng quắc.
Lúc này Tô Tử Mặc, đã lắng lại huyết mạch, khôi phục lại như bình thường.
Nhưng Thủ tọa của ngũ phong đều không nói gì, bọn họ cần một lời giải thích của Tô Tử Mặc.
Nếu không, coi như Tô Tử Mặc là người đứng đầu bốn phong, là yêu nghiệt trước nay chưa có, cũng tuyệt đối không thể lưu hắn!