Chương 147: Lại vào Linh quáng
Đám người đã sớm nhìn thấy áo giáp tơ tằm màu vàng trên người Tô Tử Mặc, nhưng cũng không để ở trong lòng.
Bên trên áo giáp tơ tằm màu vàng không có Linh Văn, chỉ là một món Ngụy linh khí.
Bây giờ, tu sĩ mặc áo bào xám thấy Tô Tử Mặc đột nhiên giật áo giáp tơ tằm màu vàng xuống ném lên trên mặt đất, trong nháy mắt hơi sửng sốt một chút, không hiểu được đằng sau cử động lần này có thâm ý gì.
Mà ngay sau đó, con ngươi của tu sĩ mặc áo bào xám kịch liệt co vào, hoảng sợ biến sắc.
Sau khi Tô Tử Mặc kéo áo giáp tơ tằm màu vàng ra, giống như là đã biến thành người khác, đột nhiên xông lên phía trước, vung mạnh Hàn Nguyệt Đao, đánh bay đám phi kiếm đang đâm tới ở xung quanh, mau chóng lao tới phía tu sĩ mặc áo bào xám.
Tốc độ quá nhanh!
Thậm chí nhanh hơn trước đó gấp đôi!
Một bóng đen lướt qua, giống như quỷ mị, dường như chỉ trong chớp mắt, Tô Tử Mặc đã vọt tới trước người tu sĩ mặc áo bào xám, sát khí ngập trời, lật tay đánh ra một chưởng, đập xuống đầu của tu sĩ mặc áo bào xám.
Bốp!
Đầu của tu sĩ mặc áo bào màu xám nổ tung, người đổ thẳng ra phía sau, đến chết cũng không biết là có chuyện gì xảy ra.
Món áo giáp tơ tằm màu vàng kia, chính là Tiên Thiên Linh Khí Huyền Kim Ti Giáp bị phá hỏng.
Mặc Huyền Kim Ti Giáp, giống như vác theo một vật nặng vạn cân, cho nên, Tô Tử Mặc vẫn luôn không thể hiện ra thực lực chân chính.
Bây giờ rút đi gánh nặng trên người, cả người Tô Tử Mặc đã nhẹ nhõm hơn nhiều, tốc độ tăng vọt, tu sĩ mặc áo bào xám vội vàng không kịp chuẩn bị, bị chém giết tại chỗ!
Mà lúc chín vị Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ khác đang định phát động thế công lần thứ hai, Tiểu Hạc đã nhân cơ hội đó, rơi trên mặt đất, nâng Nhóc mập mạp, Lãnh Nhu, Linh Hổ lên, bay lên không.
Một người một hạc phối hợp kín kẽ giống như áo trời.
Trong chớp mắt, người sống ở trên mặt đất cũng chỉ còn lại có Tô Tử Mặc và chín vị Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.
Sắc mặt của chín người tái nhợt, nhìn Tô Tử Mặc đang từng bước một ép tới gần, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.
Trước lúc này, chín người bọn họ làm sao cũng không nghĩ đến, bọn họ có hơn ba mươi vị Tu sĩ Trúc Cơ, vậy mà lại bị một Luyện Khí Sĩ tầng chín giết chết hơn phân nửa!
Bạch!
Thân hình của Tô Tử Mặc biến mất, một chuỗi tàn ảnh xuất hiện.
Trong ánh đao, hiện lên màu máu.
Trong nháy mắt, lại có thêm ba người mất mạng.
Hai người Trong đó ngự kiếm bay lên không, muốn rời đi, Tô Tử Mặc hơi rùn người, ầm một tiếng, trên mặt đất xuất hiện hai cái hố sâu!
Tô Tử Mặc vọt lên trên không, phát sau mà đến trước, thân hình còn ở trên không trung, đã chém xuống hai Tu sĩ Trúc Cơ này!
Còn lại bốn người.
Tô Tử Mặc đẩy ra hai thanh phi kiếm đang đâm tới, vọt về phía trước, đạp vào ngực một người, trong nháy mắt phát lực.
Con mắt của người này trồi lên, vằn vện tia máu, toàn bộ lồng ngực đã lõm vào bên trong, trong cơ thể truyền đến một tràng tiếng nứt xương, cả người co quắp ở trên mặt đất, đã chết.
Tô Tử Mặc sớm đã rời đi, đuổi kịp một người khác, ánh đao lại lóe lên.
Còn lại hai người!
Hai người này ý thức được không thể chạy khỏi sự truy sát của Tô Tử Mặc, quay đầu bay nhanh vào trong hang động linh quáng.
Tô Tử Mặc đuổi theo không bỏ.
Mắt thấy hai người sắp trốn vào cửa hang, dưới chân của Tô Tử Mặc chấn động, một tiếng ầm vang, mặt đất run rẩy.
Người ở phía sau đã sớm vô cùng kinh sợ, chân mềm nhũn, lảo đảo một cái ngã thẳng xuống mặt đất.
Còn có một người đã trốn vào bên trong cửa hang, biến mất không thấy đâu nữa.
"Không, không, không, những chuyện này đều, đều không phải là chủ ý của ta, là hắn, hắn..." Sắc mặt của Tu sĩ Trúc Cơ nằm trên mặt đất kia ảm đạm, giọng nói run rẩy, lời nói có chút không mạch lạc giải thích.
"Hắn là ai?"
Ánh mắt của Tô Tử Mặc lạnh thấu xương, ép hỏi một câu.
"Không biết."
Người này lắc đầu, nhưng lại theo bản năng nhìn về phía cửa hang động chỗ linh quáng, chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ kiêng kị.
Tô Tử Mặc suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi: "Người bên trong Lâm Phong Thành, đều là do người trong hang động giết."
"Đúng." Tu sĩ Trúc Cơ này vội vàng gật đầu.
"Hắn có tu vi gì?"
"Ta..."
Tu sĩ Trúc Cơ này vừa muốn nói chuyện, sắc mặt đột nhiên thay đổi, hiện ra một đám điểm lấm tấm màu lục, đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị về phía Tô Tử Mặc.
Nhìn thấy nụ cười này, lông tơ toàn thân Tô Tử Mặc đều dựng lên.
Tô Tử Mặc không nghĩ ngợi chút nào, lập tức mau chóng rút lui về phía sau!
Ầm!
Một tiếng vang trầm.
Một người mới vừa rồi còn sống sờ sờ, cứ như vậy đột nhiên nổ tung ơ trước mắt Tô Tử Mặc, máu thịt văng khắp nơi, một quả cầu ánh sáng màu xanh lục bay vào cửa hang động linh quáng.
Nhưng vào lúc này, Tiểu Hạc thấy chiến đấu ở trên mặt đất đã kết thúc, lại mang theo hai người bọn Lãnh Nhu từ trên không trung hạ xuống.
"Tô sư đệ, ngươi không sao chứ."
"Đại ca, huynh không sao chứ?"
Dường như là đồng thời, Lãnh Nhu và Nhóc mập mạp đều hỏi một câu.
Trong mắt Lãnh Nhu lóe lên một tia bối rối, trong nháy mắt lại khôi phục như thường.
"Ta không sao."
Tô Tử Mặc lắc đầu, trả lời một câu, cau mày, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Sau nửa ngày, Tô Tử Mặc khẽ vuốt đầu Tiểu Hạc, nói: "Chim ngốc, các ngươi về tông môn trước đi, không nên ở lâu ở nơi đây, nếu nửa đường có thể gặp được tu sĩ của tông môn đến đây tiếp viện, vậy thì không còn gì tốt hơn rồi."
"Trù trù!"
Tiểu Hạc kêu to một tiếng, thúc giục Tô Tử Mặc mau mau đi lên, cùng rời khỏi nơi đây.
"Các ngươi đi trước, chờ một lúc nữa ta sẽ trở về." Tô Tử Mặc lắc đầu từ chối.
"Đại ca, huynh sẽ không xông vào linh quáng chứ?" Nhóc mập mạp trừng hai mắt, khó tin hỏi.
Tô Tử Mặc im lặng.
Lãnh Nhu và Nhóc mập mạp liếc nhau, đều có thể nhìn ra sự nghiêm túc ở trong mắt đối phương.
"Tô sư đệ, cùng trở về đi."
Lãnh Nhu nói: "Nhân vật bên trong hang động trong linh quáng này có khả năng có lai lịch lớn, thực lực không biết, hơn nữa thủ đoạn còn quỷ dị tà môn như vậy, chúng ta không cần thiết phải mạo hiểm nữa. Chỗ linh quáng này, coi như là tặng cho hắn."
"Đúng vậy!"
Nhóc mập mạp cũng nói: "Hơn nữa, chúng ta đã đưa tin cho tông môn, ít ngày nữa tiền bối trong tông môn sẽ đuổi tới, đến tột cùng linh quáng này của người nào thì cũng khó mà nói. Đại ca, ngươi không cần thiết đặt mình vào nguy hiểm."
"Ta vào xem một chút."
Ánh mắt của Tô Tử Mặc kiên định, trầm giọng nói: "Đây là linh quáng trung phẩm, người này hẳn không phải là Kim Đan chân nhân. Nếu như hắn vẫn là Tu sĩ Trúc Cơ, lấy thực lực của ta, mặc dù không địch lại, cũng có thể toàn thân trở ra, người này không giữ được ta."
Có mấy lời, Tô Tử Mặc không giải thích với Nhóc mập mạp và Lãnh Nhu.
Khi thấy thảm án ở Lâm Phong Thành, Tô Tử Mặc trước tiên nghĩ tới là Vương thành của Yến quốc, là đại ca Tô Hồng.
Phàm nhân đối mặt với loại lực lượng này, thực sự là không có một chút lực phản kháng nào, chỉ có thể mặc cho xâm lược.
Người này hôm trước tới Lâm Phong Thành, toàn bộ sinh linh bên trong tòa thành cổ kia không một ai may mắn thoát khỏi, nếu có một ngày, hắn đi đến Vương thành của Yến quốc, chỉ sợ là bọn đại ca cũng sẽ gặp phải vận rủi, chết oan chết uổng!
Đây là cơ hội cuối cùng, chờ đợi tiền bối của tông môn chạy tới, có khả năng là người này đã sớm rời đi.
Tô Tử Mặc lo lắng, nếu như hôm nay thả người này đi, tương lai có một ngày, hắn sẽ hối hận.
Huống chi, mười mấy vạn người tính mạng trong Lâm Phong Thành, cũng nên có bàn giao!
"Đại ca, ta..."
Nhóc mập mạp đang định nói chuyện, đã bị Tô Tử Mặc cắt ngang: "Trên người bọn ngươi có tổn thương, không cần đi vào với ta."
Lãnh Nhu nói: "Vậy chúng ta chờ ngươi ở ngoài."
"Một canh giờ."
Tô Tử Mặc suy nghĩ, nói: "Nếu như trong vòng một canh giờ, ta còn chưa đi ra, các ngươi mau mau rời khỏi nơi đây."
Dừng một chút, Tô Tử Mặc lại nói với Tiểu Hạc: "Chim ngốc, ngươi chở mọi người đi xa một chút, nếu như nhìn thấy có người xa lạ đi ra ngoài cửa hang động, lập tức rời đi, tuyệt đối không nên quay đầu!"
Tiểu Hạc vội vàng gật đầu, chớp động hai cánh, trong mắt đều là vẻ lo lắng.
Tô Tử Mặc từ dưới đất nhặt phi kiếm của mình lên, lại ném Huyền Kim Ti Giáp vào trong túi trữ vật, ra vẻ nhẹ nhõm cười nói: "Nhiều túi trữ vật như vậy, các ngươi mau thu thập một chút, trở lại tông môn chúng ta vụng trộm chia nhau!"
Nói xong, Tô Tử Mặc đi vào cửa hang động linh quáng, thân hình biến mất ở trong khu hầm mỏ u ám...