Chương 163: Thiên Diện thích khách
Nhìn thấy thi thể vẫn còn một tia ấm áp này, vẻ mặt thiếu nữ mặc váy hồng không chút thay đổi, sâu trong đáy mắt chỉ lóe lên một vòng dị sắc.
Bốn tu sĩ Nam Nhạc tông lại khẩn trương, tay nắm chặt binh khí.
Thân là luyện thể sĩ, tự nhiên sẽ đeo binh khí cận chiến, giống Hàn Nguyệt đao của Tô Tử Mặc, búa lớn của tiểu mập mạp đều là binh khí cận chiến như thế.
Trong bốn tu sĩ Nam Nhạc tông có ba người dùng bội kiếm, một người khác lại cầm câu.
Còn tán tu Nghiêm Phi kia lại tay không tấc sắt, chỉ là ống tay áo của hắn rộng thùng thình, giống như bên trong có càn khôn.
Tô Tử Mặc đảo mắt quét qua, mơ hồ đoán ra được binh khí của Nghiêm Phi hẳn là một đôi bao cổ tay.
Loại binh khí này thắng ở chỗ bí mật, nhỏ bé linh hoạt, có thể công có thể thủ, hoàn toàn gắn vào cánh tay của mình, lại đao thương bất nhập, kiên cố không phá vỡ nổi.
Sâu trong lòng đất rõ ràng không phải địa phương tốt lành gì, nếu năm người này dám đi theo xuống, một mặt là vì bị thiếu nữ mặc váy hồng mê hoặc; một mặt khác là vì bọn hắn đúng là có chút bản lĩnh.
Nơi này dù sao cũng tồn tại cổ trận cấm linh, cho dù Trúc Cơ đại viên mãn đã đả thông kỳ kinh bát mạch đến chỗ này, nếu nhục thân yếu đuối, năng lực cận chiến không được, cũng chỉ có thể nuốt hận nằm lại nơi này!
Đi tới chỗ rẽ, năm người lại bảo vệ thiếu nữ mặc váy hồng ở giữa, quan sát chung quanh một phen, cũng không nhận ra nguy hiểm gì, mới tiếp tục đi về phía trước.
Tô Tử Mặc đi ở phía sau, không xa không gần, đến khi đi tới chỗ rẽ có cỗ thi thể kia lại thoáng dừng lại, nghiêng mắt xem xét.
Người này hai mắt mở trừng trừng, trong mắt đều là vẻ mờ mịt, giống như đến tận lúc chết cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vết kiếm ở mi tâm vừa mịn lại mỏng, có thể thấy được người ra tay có tốc độ cực nhanh, thậm chí không cho người này thời gian phản ứng, chỉ một kiếm đã giết chết được người này!
Tô Tử Mặc tiếp tục cùng mấy người thiếu nữ mặc váy hồng đi về phía trước, đi chưa được mấy bước, lại nhìn thấy hai cỗ thi thể, nằm nghiêng ở trên mặt đất, tử trạng giống cỗ thi thể kia như đúc.
Trên hai cỗ thi thể này cũng không có túi trữ vật.
Đám người Ô Hướng Minh nhìn lướt qua, muốn che chở thiếu nữ mặc váy hồng đi qua hai cỗ thi thể này.
Đột nhiên!
Tô Tử Mặc cảm nhận được cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, đầu óc cũng choáng váng!
Loại cảm giác này đột nhiên xuất hiện như thế, thậm chí không hề có điềm báo trước.
Tô Tử Mặc không có phát hiện được bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng lại theo bản năng khẽ quát một tiếng: "Ngừng lại!"
Nghe được tiếng quát của Tô Tử Mặc, thiếu nữ mặc váy hồng giống như nghĩ tới điều gì, đột nhiên dừng lại, hai chân dùng lực, bỗng nhiên lùi về phía sau.
Năm người Ô Hướng Minh thoáng sửng sốt một chút.
Nhưng vào lúc này, một thi thể đang nằm nghiêng kia, con ngươi trong mắt khẽ đảo một cách quỷ dị, cả người thi thể lên, không biết nó lấy từ nơi nào một thanh kiếm nhỏ dài, nhanh chóng đâm hai kiếm về phía trước!
Phốc! Phốc!
Kiếm quang hiện lên, ngay sau đó là hai tiếng giòn vang.
Trong lòng Tô Tử Mặc chấn động.
Tốc độ 'Tử thi' xuất thủ quá nhanh!
Nếu ở chỗ khác, không có linh giác cảnh báo, hắn cũng tuyệt đối không tránh khỏi hai kiếm này.
Hai tu sĩ Nam Nhạc tông đưa lưng về phía Tô Tử Mặc, mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt hai người, nhưng hắn có thể cảm giác rõ ràng được thân thể hai người cứng đờ, sau đó ngã xoạch xuống, đã không có khí tức.
'Tử thi' kia liên tục giết hai người vẫn không có ý muốn dừng lại chút nào, mũi chân điểm nhẹ, nhanh chóng phi nhanh về phía trước, thân hình giống như quỷ mị, phiêu hốt bất định, trong nháy mắt đã lẻn vào trong bóng tối.
Hưu! Hưu!
Cùng lúc đó, hai tia hắc mang phá không bay đến, đuổi sát bóng đen kia, biến mất không thấy gì nữa.
Cách đó không xa, Tô Tử Mặc cầm Huyết Tinh cung trong tay, trước tiên bắn ra hai mũi tên.
Chỉ tiếc, 'Tử thi' đã nhanh chân rời đi, thân pháp của hắn linh động quỷ mị, hai mũi tên này chưa hẳn có thể thương tổn được 'Tử thi' kia.
Coong! Đang!
Không bao lâu, hai tiếng vang thanh thúy từ trong bóng tối phía trước truyền tới.
Quả nhiên.
Hai mũi tên thất bại, đây là tiếng mũi tên đâm trúng vách đá truyền ra.
Thiếu nữ mặc váy hồng đứng bên cạnh Tô Tử Mặc, dị sắc trong mắt càng đậm.
Trong mấy người ở đây, chỉ có nàng biết rõ thân phận của cỗ 'Tử thi ' vừa rồi.
Cỗ 'Tử thi' kia nhìn không có bất kỳ sơ hở gì, giống thi thể gặp phải lúc trước như đúc, mi tâm cũng có một vết thương, đang chảy ra máu tươi, sinh cơ toàn thân đều không có.
Thiếu nữ mặc váy hồng không hề nghĩ tới, thư sinh thanh tú này vậy mà lại cảnh báo được trước một bước, nhìn thấu ngụy trang của 'Tử thi '!
'Tử thi' rời đi kia là sát thủ lãnh huyết nhất trong ma môn, thích khách chân chính!
Ở trong Ma môn, không có người nào từng thấy gương mặt thật của 'Tử thi'.
Hắn có thể là một tử thi, có thể là một lão giả tóc bạc hoa râm, cũng có thể là một đứa trẻ thiên chân vô tà, thậm chí... Có thể biến thân làm nữ tử!
Hoặc có lẽ là không có ai biết hắn là nam hay nữ.
Người trong Ma môn gọi hắn là Thiên Diện thích khách.
Thiếu nữ mặc váy hồng chỉ biết là người này là Ma tử đời này của Ẩn Sát môn, thiên phú mạnh có thể so với Ma môn thời thượng cổ, được vinh dự là Ma tử mạnh nhất của Ẩn Sát môn!
Thiếu nữ mặc váy thuộc Tố Nữ tông, Thiên Diện thích khách thuộc Ẩn Sát môn đều thuộc về bảy tông Ma môn.
TRong nháy mắt khi Tô Tử Mặc báo hiệu, thiếu nữ mặc váy hồng đã lập tức nghĩ đến nhân vật đáng sợ này, lui lại trước tiên!
Khiến thiếu nữ mặc váy hồng cảm giác kinh ngạc là sau khi Thiên Diện thích khách chém giết hai người xong lại rút đi.
Ý nghĩa trong chuyện này chính là trong đám người ở đây, có người khiến Thiên Diện thích khách cảm nhận được uy hiếp, cho nên hắn mới không có tiếp tục mạo hiểm.
Bên trong cùng giai, Thiên Diện đã ám sát vô số thiên tài yêu nghiệt, không một lần thất thủ, chiến tích của hắn vô cùng khủng bố, khiến vô số người trong Ma môn phải líu lưỡi!
Một mặt là bởi vì thủ đoạn của Thiên Diện quá lạnh lùng, một mặt khác, cũng đã chứng minh được tính cẩn thận của Thiên Diện.
Đến tột cùng là ai lại có thể khiến Ma tử mạnh nhất Ẩn Sát môn phải kiêng kị
Thiếu nữ mặc váy hồng lướt qua từ trên mặt ba người Ô Hướng Minh, cuối cùng rơi vào trên người Tô Tử Mặc.
Từ khi Thiên Diện xuất thủ đến lúc bỏ chạy, toàn bộ quá trình nói có vẻ chậm chạp, kì thực chỉ trong chớp mắt, ba người Ô Hướng Minh căn bản không phản ứng kịp.
Mọi người ở đây, chỉ có Tô Tử Mặc là tỉnh táo nhất, chẳng những phát hiện ra điều dị thường, còn có dư lực xuất thủ phản kích!
Người mà Thiên Diện kiêng kị không cần nói cũng biết.
Thiếu nữ mặc váy hồng lần thứ nhất phát hiện, Tô Tử Mặc giống như cũng không kém như nàng nghĩ.
Đặc biệt là vừa rồi khi giương cung bắn tên, trên người thanh niên tuấn tú này lại, toát ra một cỗ lăng lệ đến cực điểm, có thể xóa hết tất cả phong mang!
Phải biết rằng không phải người nào cũng dám xuất thủ với Ma tử của Ẩn Sát môn.
Sóng nước trong mắt thiếu nữ mặc váy hồng lưu chuyển, trong lòng thầm nghĩ: "Không biết khi hắn biết được thân phận Thiên Diện còn dám giống như bây giờ, không cố kỵ chút nào xuất thủ, sát phạt quyết đoán hay không."
"Ngươi biết người vừa kia?"
Tô Tử Mặc nhìn chằm chằm thiếu nữ mặc váy hồng hai, nhíu mày hỏi.
Thiếu nữ mặc váy hồng nháy mắt mấy cái, nói: "Không biết a."
Tô Tử Mặc thu hồi ánh mắt.
Hắn biết, nếu thiếu nữ mặc váy hồng không muốn nói, dù hắn hỏi thăm như thế nào, cũng không nghe được đáp án.
Cách đó không xa, bốn tu sĩ của Nam Nhạc tông chỉ còn lại hai người.
Hai người này mặc dù vẻ mặt bi thống, nhưng lại trước tiên lấy xuống túi trữ vật bên hông hai cỗ tử thi, để vào trong túi trữ vật của mình.
"Đây chính là người trong chính đạo đấy!"
Thấy cảnh này, gương mặt dưới khăn che của thiếu nữ mặc váy hồng lộ ra một tia mỉa mai.