Chương 162: Xâm nhập lòng đất
"Đi thôi, sắp không kịp rồi."
Thiếu nữ mặc váy hồng lấy từ trong túi trữ vật ra một chiếc linh chu, rót linh khí vào, bên trên linh chu lóe ra hai đạo quang mang.
Đây đúng là một kiện trung phẩm Linh khí!
Phải biết rằng mặc dù phi kiếm và linh chu đều là Linh khí, nhưng luyện chế phi kiếm vốn dễ dàng nhất, mà luyện chế linh chu lại tương đối phức tạp nên khó khăn hơn rất nhiều.
Thiếu nữ mặc váy hồng vừa ra tay đã lấy ra một kiện trung phẩm Linh khí, tu vi hẳn cũng sẽ không quá thấp.
Được linh khí rót vào, linh chu nhanh chóng lớn lên, lơ lửng trước mặt mấy người.
Thiếu nữ mặc váy hồng nhất nhảy lên trước, theo sát phía sau chính là bốn Trúc Cơ tu sĩ của Nam Nhạc tông, còn tán tu gọi là Nghiêm Phi kia.
Tô Tử thoáng chần chờ một chút, cuối cùng vẫn leo lên.
Linh chu biến mất tại chỗ, chui vào trong màn đêm mịt mờ.
Rất nhanh, linh chu đã rời khỏi Xích Vũ thành, mau chóng bắn về phía phương bắc, tốc độ không có vẻ gì sẽ ngừng lại.
Trăng sáng sao thưa, bóng đêm yên tĩnh, nhưng trong lòng Tô Tử Mặc lại không hề bình tĩnh.
Tô Tử Mặc luôn cảm giác chuyến đi này không đơn giản, thậm chí rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm trước nay chưa từng có!
"Không biết cô nương thuộc tông môn nào?" Ở trên linh chu, Tô Tử Mặc thờ ơ hỏi một câu.
"Làm gì nha? "
Thiếu nữ mặc váy hồng cười một tiếng, trêu ghẹo nói: "Làm sao lại đột nhiên quan tâm ta như vậy? "
"Không có gì, chỉ hiếu kỳ, muốn xem xem mình đã nghe qua hay chưa thôi."
"Ừm... Tông môn của ta ấy ấy, khẳng định không hề yếu hơn Phiêu Miểu phong yếu, ngươi đoán một chút đi." Thiếu nữ mặc váy hồng tránh nặng tìm nhẹ, tương đương với không trả lời.
Tô Tử Mặc đương nhiên sẽ không đần độn đến mức thực sự đi đoán.
Đừng nói là hắn không đoán trúng, cho dù có thể đoán đúng, với tính tình xảo trả của thiếu nữ mặc váy hồng này, nàng cũng chưa chắc sẽ thừa nhận.
Một đường không nói chuyện.
Gần tới canh ba, bóng đêm chung quanh đã trầm hơn, thiếu nữ mặc váy hồng đột nhiên nói: "Chúng ta xuống chỗ này đi, đi bộ tiến về trước."
Năm người khác không có nghi vấn gì, Tô Tử Mặc cũng không nói chuyện, đi theo sau lưng mọi người, không ngừng ngắm nhìn bốn phía, điều tra động tĩnh.
Đám người đi về phía trước mấy dặm đường, trước mắt đột nhiên hiện ra một nơi hoang vu, không có một ngọn cỏ, rách nát không chịu nổi.
Tô Tử Mặc vừa mới bước vào nơi này đã lập tức cảm thấy dị thường.
Ở trong vùng này, linh lực trong đan điền của hắn dường như bị một loại lực lượng thần bí buộc chặt, không thể vận dụng được.
"Chuyện gì xảy ra vậy? "
Tô Tử Mặc thầm kinh hãi, theo bản năng nhìn về phía thiếu nữ mặc váy hồng.
Nhưng lúc này, thiếu nữ mặc váy hồng hình như có cảm giác, đột nhiên quay đầu, trong mắt lóe ra một đạo quang mang quỷ dị, nói ra: "Ở dưới nơi truyền thừa này có một tòa cổ trận cấm linh, linh lực ở đây đều sẽ bị hạn chế."
"Nói cách khác, ở chỗ này, tất cả linh thuật đều không thể dùng được, phù lục, Linh khí gì đó cũng chỉ có thể mất hiệu lực."
Tô Tử Mặc giật mình, không trách được lúc trước Cố Tích lại hỏi năng lực cận của hắn thế nào.
Trong phạm vi của cổ trận cấm linh này, cho dù đã đả thông kỳ kinh bát mạch cũng vô dụng, lực lượng của thân thể mới là căn bản!
Ầm ầm!
Đột nhiên, sâu trong lòng đất đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, mặt đất khẽ lắc lư, vẻ mặt đám người biến đổi, vội vàng ổn định thân hình.
Tạch tạch tạch!
Ngay sau đó, mặt đất bắt đầu hiện ra từng vết nứt to lớn, bên trong u ám thâm thúy, từng đợt sương đen tản ra phía ngoài, trong bóng đêm mông lung này lại lộ ra vẻ quỷ dị âm trầm.
Trong màn sương đen còn có cả mùi máu tanh nhàn nhạt.
Nếu như lúc này có người lăng không đứng thẳng, nhìn xuống xuống dưới, thì có thể nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hãi!
Hình dáng nơi truyền thừa này lại giống như là một thân thể to lớn, có đủ tứ chi, đầu cũng còn, thậm chí ở khu vực bộ mặt còn lóe ra hai đạo quang mang quỷ dị, giống như là hai mắt của một người!
Ở bên trong đường viền này, từng vết nứt lớn giăng khắp nơi, giống như từng mạch máu đỏ tươi, cuối cùng hội tụ đến vị trí trái tim của thân thể!
Ở sâu trong lòng đất này, dường như có một sinh mệnh cường đại đang thức tỉnh, tản ra khí tức kinh khủng, làm lòng người phải run rẩy!
"Yên Nhi, đây, đây, phía dưới nơi này giống như không phải nơi tốt lành gì, tông môn của nàng truyền thừa thật sự ở trong này sao" Tu sĩ Nam Nhạc tông tên gọi là Ô Hướng Minh run rẩy hỏi.
"Đúng vậy, ở nơi này." Thiếu nữ mặc váy hồng giống như không hề sợ hãi, cười đáp.
Ô Hướng Minh cười lớn một tiếng, nói ra: "Nếu không, nếu không chúng ta vẫn nên tạm thời rời đi đi, ta, ta thấy chỗ này sẽ xảy ra vấn đề, có điểm không thích hợp."
Trong thời khắc này, xuất phát từ sợ hãi đối với tử vong khiến hắn tạm thời thoát khỏi sự mê hoặc của thiếu nữ mặc váy hồng bên trong, khôi phục lại sự thanh tỉnh ngắn ngủi.
Hai mắt của thiếu nữ mặc váy hồng ảm đạm, nàng hơi cúi đầu, ngữ khí ai oán nói ra: "Ô đại ca, ngươi không muốn giúp ta nữa sao? "
Ô Hướng Minh lại trầm luân.
"Sao lại thế!"
Ô Hướng Minh ưỡn ngực một cái, nói bằng vẻ đại nghĩa lẫm liệt.
Mấy người đứng bên cạnh cũng vội vàng nói: "Yên Nhi yên tâm, còn có chúng ta đây."
Tô Tử Mặc quan sát cả quá trình, không nói lời nào.
Trong bảy người ở đây, trừ thiếu nữ mặc váy hồng này ra thì, người trấn định nhất chính là hắn.
Cũng không phải là Tô Tử Mặc tài cao gan lớn gì, không sợ hãi chút nào đối với nơi truyền thừa đang phát sinh đủ loại dị tượng này.
Chỉ là Tô Tử Mặc thờ ơ lạnh nhạt, mắt nhìn thế cục càng thêm rõ ràng.
Chỗ đứng của hắn rất đáng chú ý.
Nhìn như tùy ý đi lại, nhưng khoảng cách tới vị trí thiếu nữ mặc váy hồng ở giữa, vẫn luôn không vượt quá năm bước!
Nếu như xảy ra bất trắc, Tô Tử Mặc có tự tin có thể trước tiên bắt lấy Thiếu nữ mặc váy hồng bắt.
Thiếu nữ mặc váy hồng giống như đã nhận ra cái gì, đột nhiên quay người nhìn về phía Tô Tử Mặc, cười như không cười nói: "Tử Mặc ca ca, ngươi cách Yên Nhi thật là gần."
Tô Tử Mặc cười cười, không tiếp lời.
Thiếu nữ mặc váy hồng ôn nhu nói: "Chúng ta đi từ đây xuống, ở phía dưới có khả năng lúc nào cũng có thể sẽ gặp được nguy hiểm, mọi người cẩn thận nha."
Nói xong, Thiếu nữ mặc váy hồng là người thứ nhất nhảy vào một khe hở đen kịt u ám!
Tô Tử Mặc nhắm hai mắt lại, thân hình lóe lên, theo sát phía sau, là người thứ hai nhảy vào.
Linh lực bị trói buộc, mấy người ở đây đều không thể phi hành.
Bởi vì không biết khe hở này rốt cuộc sâu bao nhiêu, sau khi Tô Tử Mặc nhảy xuống, bàn tay chạm lên trên vách đá, lợi dụng ma sát, tận lực khống chế tốc độ rơi xuống.
Cùng lúc đó, Tô Tử Mặc nhìn lại thiếu nữ mặc váy hồng.
Thiếu nữ mặc váy hồng có thân pháp cực kỳ linh hoạt, mũi chân không ngừng điểm nhẹ trên vách đá, giống như tiên nữ múa trên vách núi vậy, nhanh như cầu vồng.
Trong nháy mắt, thiếu nữ mặc váy hồng và Tô Tử Mặc một trước một sau rơi xuống, chận chạm xuống mặt đất.
Ngay sau đó, chính là bốn vị Trúc Cơ tu sĩ của Nam Nhạc tông và tán tu tên là Nghiêm Phi kia.
Năm người này đều là luyện thể sĩ, nhục thân không tầm thường, từ bên trên rơi xuống cũng không bị thương chút nào.
Ở bên trong kẽ hở này, chỉ có hai con đường trước sau, thiếu nữ mặc váy hồng chần chờ một chút, rồi chỉ vào một hướng, sau đó được đám người vây vào giữa, đi thẳng về phía trước.
Cũng không lâu sau, phía trước xuất hiện một đường rẽ.
Đây là nơi giao nhau giữa hai kẽ hở.
Ở trung tâm đường rẽ này có một cỗ thi thể, hai mắt trừng trừng, mi tâm có một đạo vết kiếm đỏ thắm, máu ấm vẫn còn đang chảy, rõ ràng vừa mới chết không bao lâu!