Chương 165: Mũi tên thật nhanh
Ô Hướng Minh và tên tu sĩ Nam Nhạc tông kia đi đầu, đằng sau là thiếu nữ mặc váy hồng, tán tu Nghiêm Phi đi cuối.
Đi trong chốc lát, Ô Hướng Minh nhíu nhíu mày, đột nhiên dừng chân lại, ngưng thần lắng nghe.
"Ừ"
Vẻ mặt Ô Hướng Minh thay đổi, thấp giọng nói: "Phía trước có người, mau lui lại!"
Nếu như là một hai người, Ô Hướng Minh cũng không sợ hãi, nhưng phía trước truyền tới tiếng bước chân lộn xộn, rõ ràng số lượng người rất đông, đang nhanh chóng chạy vội tới đây.
Ô Hướng Minh không dám quá mức mạo hiểm, muốn rút lui khỏi nơi đây trước rồi mới quyết định.
Nhưng đám người phía trước thông đạo có tốc độ cực nhanh, ngay khi Ô Hướng Minh vừa dứt lời, phía trước đã có bóng người trùng điệp kéo tới, ánh sáng từ binh khí không ngừng hắt tới, tản ra sát ý lạnh lẻo.
Thiếu nữ mặc váy hồng gần như không chút chần chờ, lui lại trước tiên.
Ba người Ô Hướng Minh cũng như thế.
Chỉ là khi đi vào thông đạo này, hai tu sĩ Nam Nhạc tông là Ô Hướng Minh đi phía trước bây giờ quay lại phía sau thì hai người lại rơi ở đằng sau.
"A a a a!"
Sau lưng bốn người truyền đến một trận tiếng cười khàn khàn âm trầm.
Nghe được tiếng cười này, trong mắt thiếu nữ mặc váy hồng lóe lên hàn quang, rõ ràng nhận ra thân phận của người này.
Giọng nói âm trầm lần thứ hai vang lên: "Cơ yêu tinh, không ngờ ngươi cũng dám đến lội vũng nước đục này, đúng là không muốn sống nữa!"
Đôi môi đỏ của thiếu nữ mặc váy hồng dưới khăn che mặt hơi mở ra, giống như muốn nói cái gì nhưng lại nhịn trở về.
Ô! Ô!
Hai tiếng xé gió do lợi nhận bắn tới vang lên, thế đại lực trầm, tốc độ cực nhanh!
Hai người Ô Hướng Minh rơi ở phía sau không dám khinh thường, vội vàng xoay người, huy kiếm chém tới.
"Đinh! Đinh!"
Tiêng binh khí va chạm chói tai vang lên, trong bóng tối tia lửa bắn tứ tung.
Hai người Ô Hướng Minh run lên, mặc dù hai người đỡ được hai kiện binh khí đang đánh tới kia, nhưng vẫn cảm thấy cánh tay hơi tê tê.
Cứ trì hoãn như vậy, mấy người truy đuổi đầu tiên đã đi tới gần, trên mặt mũi tràn đầy vẻ hung dữ, trong mắt đều là sát ý, hét lớn một tiếng rồi lại đánh tới.
"Yên Nhi, nàng đi trước đi, ta ở nơi này cản đường, tuyệt đối sẽ không để bọn hắn đuổi theo!"
Ô Hướng Minh không quay đầu lại, hô một câu, cùng sư đệ đồng môn chặn ở giữa thông đạo, chặn lại mấy người đang vọt tới.
"Muốn chết!"
Ô Hướng Minh hừ một tiếng, cánh tay khẽ chuyển động, trường kiếm chém ra một cỗ kiếm khí lạnh lẽo, mũi kiếm run rẩy như rắn, phiêu hốt bất định, đâm thẳng về phía trước!
Trong mắt kẻ đang nhào tới lóe lên một chút bối rối, rõ ràng không ngờ rằng Ô Hướng Minh lại có thủ đoạn như thế, đến lúc muốn né tránh cũng đã không kịp.
Phốc phốc!
Huyết quang thoáng hiện, ở ngực người này đã có một lỗ máu, ánh mắt dần dần ảm đạm đi.
Ô Hướng Minh đạp bay thi thể này ra, lần thứ hai chém giết với đám tu sĩ đuổi theo phía sau.
Cận chiến tranh phong nguy hiểm hơn ngự kiếm đấu pháp nhiều.
Bởi vì song phương chiến đấu trong phạm vi nhỏ, lấy nhanh đánh nhanh, gần như không có quá nhiều thời gian phản ứng, chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể có thể trúng chiêu, thậm chí đầu một nơi thân một nẻo, phơi thây tại chỗ!
Hai tu sĩ tay không tấc sắt, lại thêm khinh địch nên mới giao thủ một hiệp đã bị hai người Ô Hướng Minh chém giết tại chỗ.
Ô Hướng Minh vốn cho rằng hai kiếm này chí ít có thể chấn nhiếp đám tu sĩ phía sau, nhưng hắn không ngờ được hai người phía trước chết rồi, tu sĩ phía sau vẫn không chút chần chờ, bước chân không ngừng, mặt không đổi xông lên!
Ánh mắt lạnh lùng của đám người kia khiến Ô Hướng Minh run lên.
"Các ngươi là ai!"
Ô Hướng Minh vừa lui lại, vừa lớn tiếng chất vấn.
"Ngay cả chúng ta là ai cũng không biết mà dám xông vào chỗ này, xem ra các ngươi bị Cơ yêu tinh mê hoặc không nhẹ, ha ha ha, đúng là ngu không ai bằng."
Trong đám người truyền đến một tiếng cười lạnh.
"Chúng ta chính là đệ tử Nam Nhạc tông một trong năm đại tông môn, không biết Cơ yêu tinh gì cả, chư vị tốt nhất vẫn nên báo ra tên họ, để tránh tổn thương hòa khí!" Ô Hướng Minh lần thứ hai hô lớn.
"Tổn thương hòa khí "
Một người cười nhạo nói: "Năm đại tông môn rắm chó gì cũng xứng đánh đồng với Ma môn chúng ta, Nam Nhạc tông các ngươi có xách giày cho Địa Sát giáo ta cũng không xứng!"
Thực sự là người trong Ma môn!
Trong lòng Ô Hướng Minh chấn động.
Lấy thực lực cảnh giới của hắn, đã mơ hồ biết được một chút bí ẩn trên Đại lục Thiên Hoang.
Ở trên Đại lục Thiên Hoang, Ma môn có rất nhiều giáo phái, vốn lấy bảy đại tông môn cầm đầu, bị Tu Chân giới gọi là bảy tông Ma môn!
Bảy tông Ma môn, là thế lực đứng đầu trên Đại lục Thiên Hoang.
Nam Nhạc tông mặc dù có danh xưng là một trong năm đại tông môn, nhưng chỉ là ở Đại Chu vương triều, mà Đại Chu vương triều chỉ có thể coi là một góc của Đại lục Thiên Hoang!
Nói cách khác, bất kỳ một tông nào trong bảy tông Ma môn đều là quái vật khổng lồ chân chính, mà Nam Nhạc tông so sánh với họ lại vô cùng nhỏ bé.
Ô Hướng Minh mặc dù biết bảy tông Ma môn, nhưng lại không biết là tông môn nào trong bảy tông.
Giờ phút này, hắn chỉ hy vọng Địa Sát giáo không phải một trong bảy tông Ma môn.
"Xoẹt xẹt!"
Nhưng đúng lúc này, động tác của tu sĩ Nam Nhạc tông kia hơi chậm, lộ ra sơ hở, ngực bị vạch một đao, máu tươi dâng trào.
Thể lực của tên tu sĩ này đã sắp không chống đỡ được nữa, lại bỗng nhiên bị trọng thương, dưới chân lảo đảo một cái, trên người lại có thêm hai huyết động!
Một đầu lâu lớn chừng cái đấu bay lên.
Ô Hướng Minh nhìn mà muốn rách cả mí mắt, có chút thất thần, sau đó lập tức cảm giác phần bụng đau xót.
Một thanh trường đao xuyên qua thân thể hắn, mũi đao dính máu đỏ tươi.
"A!"
Ô Hướng Minh đau đến mức toàn thân run rẩy, hai mắt trừng lớn, vung kiếm bức lui người đối diện, cả người ngã ngồi trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Đám người tản ra, một tu sĩ áo bào đen mặt mũi tràn đầy sát khí bước đến, cười lạnh nhìn Ô Hướng Minh: "Ngay cả Cơ yêu tinh là ai mà ngươi cũng không biết, bị chết không oan!"
Trong tay áo của tu sĩ áo bào đen đột nhiên bắn ra một cây Cốt Thương, toàn thân đen kịt, có mười hai khớp xương, mang theo sát khí nồng nặc.
Tu sĩ áo bào đen huy động Cốt Thương, nhẹ nhàng điểm về phía trước một cái.
Phốc!
Ô Hướng Minh bị đâm xuyên qua yết hầu, trên gò má vốn tái nhợt hiện ra một Hắc Huyết ngấn mảnh rậm rạp chằng chịt, nhìn thấy mà giật mình!
Đây là dấu hiệu sát khí tràn vào cơ thể!
Ở trong Tu Chân giới, có rất nhiều Linh khí, bởi vì chất liệu đặc thù, cho dù không rót vào linh lực, kích hoạt Linh Văn, Linh khí cũng sẽ phát huy ra uy lực không nhỏ.
Cốt Thương trong tay tu sĩ áo bào đen chính là loại này.
"Cơ yêu tinh, ngươi không trốn thoát đâu!"
Tu sĩ áo bào đen lạnh lùng nói một câu, sau đó dẫn đầu nhanh chóng đuổi về phía trước.
Mặc dù có hai người Ô Hướng Minh ngăn cản một lát, nhưng thiếu nữ mặc váy hồng và Nghiêm Phi vẫn không thoát khỏi ánh mắt của tu sĩ áo bào đen.
Thiếu nữ mặc váy hồng cùng Nghiêm Phi trốn ở phía trước, tu sĩ áo bào đen dẫn theo hơn trăm người đuổi theo ở phía sau không bỏ.
Mắt thấy cửa ra ngay ở phía trước, chỉ cần lao ra, là có thể lần thứ hai trở lại chỗ rẽ lúc trước đó, nhưng hắc bào tu sĩ kia đã đuổi tới rồi!
Thiếu nữ mặc váy hồng nhẹ chau lại mày ngài.
Đột nhiên!
Ở chỗ rẽ phía trước, có ba tia hàn quang chợt lóe.
Ngay sau đó, một luồng gió cực kỳ bén nhọn đập vào mặt, sau một khắc, ba tia hàn quang kia lướt qua hai người thiếu nữ mặc váy hồng!
Lệch một ly!
Nếu ba tia hắc quang này lệch một ly thì Thiếu nữ mặc váy hồng cùng Nghiêm Phi đều sẽ bị đâm xuyên thấu!
Thiếu nữ mặc váy hồng hít một hơi lãnh khí, kinh hãi đến mức trái tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hưu! Hưu! Hưu!
Ba tia hắc quang xẹt qua hai người, thiếu nữ mặc váy hồng mới nghe được tiếng xé gió từ lợi nhận.
Mũi tên thật nhanh!