Chương 166: Huyết như hải triều
Ba tia hắc quang xé rách hư không, chỉ trong chớp mắt đã đi tới gần, hàn ý thấu xương!
Tu sĩ áo bào đen vốn duy trì thế đi vọt tới trước, căn bản không kịp suy nghĩ nhiều, hai chân bỗng nhiên uốn lượn, quỳ trên mặt đất, cả người dùng sức ngửa về đằng sau đi.
Tu sĩ áo bào đen vừa né như thế, đám người phía sau lập tức gặp nạn.
Phốc! Phốc! Phốc!
Mũi tên đâm xuyên nhục thể không ngừng vang lên, từng đường huyết hoa thê mỹ thoáng hiện, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, đám người không ngừng ngã xuống, tình cảnh hỗn loạn không chịu nổi.
Bởi vì quán tính, tu sĩ áo bào đen quỳ gối xuống đất lại trượt về phía trước một đoạn, vạt đạo bào vỡ vụn, dính đầy bụi đất.
Tu sĩ áo bào đen ngồi dậy, thân thể thẳng tắp, ở giữa hai mắt có một vết máu nhàn nhạt, cực kỳ dễ thấy.
Mặc dù tu sĩ áo bào đen phản ứng đã rất nhanh nhưng vẫn bị mũi tên chạm qua mi tâm.
Con ngươi của tu sĩ áo bào đen lập tức đen kịt lại, thậm chí ngay cả tròng trắng mắt cũng bịt kín tầng một hắc vụ, toàn thân lượn lờ sát khí, lạnh giọng nói: "Ta bất kể là ai bắn tên, ngươi hôm nay nhất định..."
Tu sĩ áo bào đen còn chưa dứt lời, đã nghe được từ chỗ rẽ truyền tới một giọng nói.
"Ngươi im miệng đi."
Giọng nói này giống như không có kiên nhẫn, nói với giọng ra lệnh.
Trong lòng tu sĩ áo bào đen giận dữ, ở chỗ này căn bản không có người nào có thể ra lệnh cho hắn!
Tu sĩ áo bào đen đang muốn nói bốn chữ 'Nhất định phải chết xong, lại thấy một tia hàn quang hiện lên, kèm theo là tiếng vang ô ô, một mũi tên lại bắn đến!
Tu sĩ áo bào đen vừa mới há miệng, chưa kịp nói gì đã lập tức nuốt trở về, cả người vừa mới ngồi thẳng dậy giờ lại nằm xấp xuống.
Phốc! Phốc! Phốc!
Tu sĩ sau lưng lần thứ hai gặp nạn.
Ở chỗ rẽ.
Thiếu nữ mặc váy hồng và Nghiêm Phi đã trốn thoát.
Nhìn thấy Tô Tử Mặc giương cung bắn tên, thiếu nữ mặc váy hồng khẽ nhướn lông mày, nghiến chặt răng, trừng mắt hỏi: "Tô Tử Mặc, vừa rồi ngươi không sợ bắn chệch à?"
Tô Tử Mặc lạnh lùng nhìn thiếu nữ mặc váy hồng một chút, cũng không nói chuyện, đưa tay chỉ vào một đầu đường khác, ra hiệu các nàng đi vào con đường kia.
Thiếu nữ mặc váy hồng cắn môi đỏ một cái, thấp giọng nói ra: "Nhớ kỹ nhiệm vụ của ngươi, ngươi phải bảo vệ ta chu toàn!"
Vẻ mặt Tô Tử Mặc không chút thay đổi, nhìn về phía tu sĩ áo bào đen bên trong lối rẽ kia, đột nhiên hỏi: "Bên kia là người trong Ma môn "
" Đúng, bọn hắn chính là đệ tử Ma môn!"
Thiếu nữ mặc váy hồng liền vội vàng gật đầu.
"A."
Tô Tử Mặc lên tiếng, quay đầu nhìn thiếu nữ mặc váy hồng một chút, lạnh nhạt nói: "Từ trước tới giờ ta không nương tay với người trong Ma môn, gặp kẻ nào, giết kẻ đó!"
Tô Tử Mặc thật sự căm thù Ma môn đến tận xương tuỷ.
Hoan Hỉ Tông ở Yến quốc cũng không phải là Chính đạo, mà hắn lại đã chính mắt thấy thủ đoạn tàn nhẫn của đám người trong Ma môn, thành Lâm Phong, tổng cộng mấy trăm ngàn dân chúng vô tội đã toàn bộ chết thảm!
Tô Tử Mặc nói câu này nhìn như không có gì, nhưng lại giống như đang ám chỉ điều gì khác.
Trong mắt thiếu nữ mặc váy hồng vẻ khác thường, cười nói ra: "Vậy cũng chưa chắc nha."
Tô Tử Mặc im lặng không nói, lại đeo lấy Huyết Tinh cung vào lưng, sau đó rút Hàn Nguyệt đao bên hông ra, bước vào lối rẽ cách đó không xa.
Tu sĩ áo bào đen mang theo Cốt Thương đen kịt lao ra, gặp một tu sĩ có dáng vẻ như thư sinh mặc thanh sam đang đi về phía hắn bên này, trên người đeo nghiêng một cây cung lớn màu máu, sau lưng còn đeo một ống tên, trong tay cầm một chuôi trường đao.
"Người bắn tên là ngươi "
Hai mắt tu sĩ áo bào đen hai sáng rõ, khóe miệng hơi vểnh, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, cất bước tiến lên, giơ thương đâm thẳng!
Trên Cốt Thương lượn lờ sát khí đen như mực, dâng lên muốn bắn ra.
Mặc dù không có linh lực rót vào, nhưng uy lực của Cốt Thương này cũng hơn xa những binh khí khác.
Vẻ mặt Tô Tử Mặc không thay đổi, cánh tay chuyển động, Hàn Nguyệt đao vung lên.
Coong!
Cốt Thương bị Hàn Nguyệt đao đẩy ra.
"Ồ"
Tu sĩ áo bào đen khẽ ồ một tiếng, mặt lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ nói: "Người này có lai lịch gì?"
Hắn căn bản không ngờ ở trong này tùy tiện đụng phải một tu sĩ, chẳng những có thể ngăn cản Cốt Thương của hắn mà còn có thể đẩy nó ra!
Phải biết rằng trong bảy tông Ma môn, chân chính có truyền thừa thuật Luyện Thể thượng thừa chỉ có ba tông môn, mạnh nhất là Điện Bá Vương, tiếp theo chính là Địa Sát giáo bọn hắn, cuối cùng là Ẩn Sát môn.
Đệ tử tứ tông Ma môn khác mặc dù cũng luyện thể, nhưng chỉ lợi dụng linh khí, linh lực để rèn luyện thân thể.
Đây là thuật Luyện Thể bình thường nhất, thường thấy nhất.
Tu sĩ dạng này đưa ra so sánh với Luyện Thể Sĩ chân chính, năng lực cận chiến chênh lệch cách xa.
Tu sĩ áo bào đen thân là Ma tử đời này của Địa Sát giáo, năng lực cận chiến tự nhiên không cần nhiều lời.
Trước khi tiến vào nơi đây, tu sĩ áo bào đen đã từng nghĩ qua, trong chốn truyền thừa này, đáng để hắn lưu ý chỉ có hai người, một là Ma tử điện Bá Vương, một người khác chính là Ma tử của Ẩn Sát môn.
Thanh sam thư sinh trước mắt này, đương nhiên không thể nào là Ma tử của điện Bá Vương.
Mặc dù Ma tử của Ẩn Sát môn được xưng là Thiên Diện thích khách, không có người nào từng thấy dáng vẻ chân thật của hắn, nhưng binh khí của hắn vẫn chưa từng thay đổi, đó là binh khí truyền thừa của Ẩn Sát môn, tên là Thích Khách Chi Nhận!
Thích Khách Chi Nhận là một thanh kiếm nhỏ hẹp dài, căn bản không phải trường đao trước mắt.
"Bạch!"
Tô Tử Mặc đẩy Cốt Thương ra, Hàn Nguyệt đao không ngừng nghỉ, thuận thế chém về phía trước một cái, bổ xuống gò má của tu sĩ áo bào đen!
Đao chưa tới, hàn ý đã nhập thể!
Nếu không phải tu sĩ áo bào đen hàng năm đều dùn linh khí, sát khí rèn luyện rèn luyện nhục thân, chỉ sợ thân thể bị đao khí này bao phủ sẽ trở nên cứng ngắc.
"Thật mạnh!"
Tu sĩ áo bào đen không dám khinh thường, vội vàng lui lại, né qua một đao kia.
Trong chốc lát này, các tu sĩ khác của Địa Sát giáo cũng từ lối rẽ này chen chúc mà ra, vây quanh Tô Tử Mặc.
"Ha ha, đáng tiếc, thân thủ của ngươi giỏi như vậy, lại phải chết ở chỗ này!"
Tu sĩ áo bào đen nở nụ cười, vận chuyển huyết mạch, hai con ngươi lập tức trở nên đen như mực, không có một chút tròng trắng nào!
Trên người tu sĩ áo bào đen, mơ hồ tản mát ra một cỗ sát khí nhàn nhạt.
Tô Tử Mặc vẫn bình tĩnh như thường, trường đao trong tay run một cái, huyết mạch trong cơ thể cũng bắt đầu sôi trào.
"Hôm nay để ngươi được chết rõ ràng!"
Tu sĩ áo bào đen hét lớn một tiếng, bộc phát ra lực lượng huyết mạch, lần thứ hai xông tới, Cốt Thương ở trong tay hắn lắc một cái, một vòng tròn to lớn hiển hiện, hắc khí lượn lờ, mũi thương phiêu hốt, điểm rơi khó phân biệt.
Bên cạnh là một đám tu sĩ của Địa Sát giáo cũng cùng nhau tiến lên.
"Ha ha ha..."
Tô Tử Mặc nở nụ cười, trong mắt giăng đầy sát ý!
"Rầm rầm! Rầm rầm!"
Tiếng cười chưa ngừng, bên tai đám người tu sĩ áo bào đen đột nhiên nghe được tiếng sóng triều.
Mà tiếng sóng triều này vậy mà lại bắt nguồ từ trong cơ thể tu sĩ thanh sam ở trước mắt này!
"Cái gì "
"Đây là âm thanh phát ra khi vận chuyển khí huyết !"
"Huyết mạch thật mạnh, chẳng lẽ... Đây chính là cảnh giới 'Huyết như hải triều ' trong truyền thuyết "
Trong lòng mọi người đều kinh hãi, hoảng sợ biến sắc.
Trong thuật Luyện Thể, có chia ra loại thượng thừa và loại tầm thường.
Cái gọi là luyện Thể thuật tầm thường, thì chỉ đơn giản rèn luyện bộ phận như da thịt gân cốt.
Mà luyện Thể thuật có thể phạt tủy thay máu, chính là thượng thừa!
Nhưng phàm là luyện Thể thuật thượng thừa, trong quá trìnhi phạt tủy thay máu đều sẽ đề cập đến một cảnh giới, chính là 'Máu như thủy ngân ', ý nghĩa là một giọt máu trong cơ thể mỗi, cũng nặng như thủy ngân, cứng cỏi, mượt mà, hữu lực!
Đây là một loại cảnh giới cực cao khi phạt tủy thay máu, một loại cảnh giới rất khó đạt tới.
Mà ở trên máu như thủy ngân, còn có một cảnh giới càng hư vô hơn, chính là huyết như hải triều!
Theo như truyền thuyết, một khi Luyện Thể Sĩ đạt tới loại cảnh giới này vận chuyển huyết mạch, trong cơ thể sẽ truyền ra tiếng sóng triều, mãnh liệt cuồng bạo, lực bộc phát kinh người!
Mỗi một lần dạng tu sĩ này xuất thủ, đều sẽ mang theo hải triều vọt tới, giống như muốn chôn vùi thiên hạ, thế không thể đỡ, vô cùng khủng bố!