Chương 167: Đạp chết ngươi trước
Mọi người ở đây nghe được tiếng 'Huyết như hải triều', trong lòng đều vô cùng kinh hãi.
Ngay sau đó, sắc mặt đám người tu sĩ áo bào đen lại biến, trong mắt đều là vẻ không thể tin được, con ngươi cũng bắt đầu co vào!
"Ầm ầm!"
Trong tiếng hải triều này, còn mơ hồ xen lẫn Lôi m cuồn cuộn, ầm ầm hữu lực, nhiếp nhân tâm phách!
"Đây là tiếng gì "
"Sao trong hải triều còn có cả Lôi m "
Sau khi tu luyện hai loại bí thuật phạt tủy đỉnh cấp, cảnh giới của Tô Tử Mặc cũng không chỉ đơn thuần là huyết như hải triều.
Huyết mạch vận chuyển giống như kinh lôi, tiếng sấm và hổ báo kết hợp!
Đây là hổ báo Lôi m mà Đại lục Thiên Hoang chưa từng có!
Đừng nói là tu sĩ áo bào đen, cho dù là các đấng đại năng của Địa Sát giáo, ma đầu cấp bậc lão tổ đến đây, đều không nhận ra lai lịch của loại huyết mạch này.
Bây giờ khi Tô Tử Mặc bộc phát ra lực lượng huyết mạch, không những cókhí thế như sóng triều, còn có khí thế hung ác của đại yêu hổ báo, còn có cả lực lượng Lôi Điện cương chính mãnh liệt!
Trên Hàn Nguyệt đao lại hiện ra lôi quang hừng hực sáng chói mắt, chiếu sáng không gian xung quanh giống như ban ngày!
Tu sĩ áo bào đen hoảng sợ biến sắc.
Phải biết rằng sát khí thuần âm, phần lớn đều ẩn sâu trong lòng đất, nấp trong chốn cửu u, sợ hãi nhất chính là loại lực lượng lôi điện cương mãnh này.
Cốt Thương trong tay hắn chính là loại binh khí dùng sát khí luyện thành, cho dù không có chiêu thức, tùy tiện vung vẩy, uy lực cũng không thể khinh thường.
Phối hợp với thêm sát khí trong huyết mạch của hắn, uy lực càng lớn!
Mà bây giờ, át chủ bài của tu sĩ áo bào đen lại bị Tô Tử Mặc áp chế gắt gao!
Không kịp nghĩ nhiều, tu sĩ áo bào đen thu thương biến thế, hai tay nắm chặt Cốt Thương, giơ lên trên đón đỡ, hoàn toàn từ bỏ tấn công, chỉ toàn lực phòng thủ.
Coong!
Hàn Nguyệt đao nặng nề chém lên Cốt Thương.
Sát khí đen kịt trên Cốt Thương vừa mới dâng lên, đã bị một đoàn lôi quang hừng hực áp chế xuống.
Cả người tu sĩ áo bào đen run lên, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, vội vàng liên tục lui lại mấy bước, toàn bộ cánh tay đã sưng tấy đau nhức, cực kỳ khó chịu.
Trên thực tế, so sánh về lực lượng thì hắn hoàn toàn không yếu hơn Tô Tử Mặc.
Nhưng sát khí trời sinh đã bị lực Lôi Điện khắc chế, tu sĩ áo bào đen dù có mười phần khí lực, cũng không phát huy ra được bảy phần, lại bị Tô Tử Mặc đánh một đao bức lui!
Thân là Ma tử của Địa Sát giáo còn như vậy, đám người còn lại càng không chịu nổi.
Đao quang trùng điệp bốn phía xung quanh, kiếm ảnh bay tán loạn, một đám tu sĩ của Địa Sát giáo đã xông tới.
Tô Tử Mặc nhắm hai mắt ại.
Muốn chém giết tu sĩ áo bào đen trong khoảng thời gian ngắn là điểu không thực tế, nếu như bị tu sĩ áo bào đen cuốn lấy, rất có thể hắn sẽ rơi và trong vòng vây.
Dù gì đám tu sĩ Địa Sát giáo này cũng đều là Luyện Thể Sĩ.
Tô Tử Mặc không dám khinh thường, hai mắt sáng rõ, ngửa mặt lên trời thét dài, hai chân phát lực, đột nhiên hướng một bên lướt ngang, đồng thời chém Hàn Nguyệt đao trong tay ra!
Một đao kia quá hung ác!
Răng rắc một tiếng, binh khí trong tay tu sĩ Địa Sát giáo bị Tô Tử Mặc chém một đao gãy đôi, cả người cũng bị chém thành hai khúc, máu tươi tuôn ra, nội tạng rơi đầy đất, mùi tanh bốc lên tận trời.
Phốc! Phốc!
Tô Tử Mặc trở tay, Hàn Nguyệt đao trong lòng bàn tay xẹt qua hai vòng.
Yết hầu của hai tu sĩ Địa Sát giáo đau xót, trên cổ xuất hiện ra một vết máu tinh tế, cả người thoáng dừng lại, sau đó từ cổ bắn ra một đợt sương máu.
Tô Tử Mặc lướt ngang, dùng tư thái vô cùng cường thế giết ra một đường máu, hắn gần như không hề dừng lại, những binh khí từ các phía chém tới lập tức thất bại.
Sau khi Tô Tử Mặc xông ra ngoài, hai chân không dừng lại, lần thứ hai quay ngược, liều chết xông về!
Hô!
Chém ra một đao, huyết mạch mãnh liệt, Lôi m cuồn cuộn.
"A!"
Một tu sĩ Địa Sát giáo đứng đối diện nổi giận gầm lên một tiếng, vận chuyển khí huyết, dùng thân thể nâng lên một tấm chắn lớn, đẩy lên trên!
Ầm!
Hàn Nguyệt đao rơi trên tấm khiên, một tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên.
Ngay sau đó là tiếng nứt xương.
Ở dưới tấm chắn, tên tu sĩ Địa Sát giáo kia mặt xám như tro, xương cốt nửa bên thân thể đều vỡ vụn, cả người ngã xuống đất, trong miệng phun ra máu tươi, đã không sống nổi nữa.
Một đao kia làm đám người rung mình, sợ đến vỡ mật!
Tô Tử Mặc cũng không hiểu đao pháp gì cả.
Đao pháp của hắn hoàn toàn được luyện ra từ những trận chiến lúc trước, xuất đao đại khai đại hợp, khí thế rộng rãi, mạnh mẽ không thể ngờ được.
Một đám tu sĩ của Địa Sát giáo mà chỉ có tu sĩ áo bào đen có thể chính diện ngăn cản lực lượng của Tô Tử Mặc, nhưng ngườkhác đều không được.
Kẻ nào nhẹ thì bàn tay rách tả tơi, binh khí tuột tay, kẻ nào nặng thì mất mạng tại chỗ!
Không có kẻ nào chính diện ngăn cản Tô Tử Mặc, đám người Địa Sát giáo căn bản không thể bao vây chặt được.
"Tiểu tử, ngươi là người trong tiên môn ?" Tu sĩ áo bào đen nhíu chặt lông mày, lạnh lùng hỏi.
"Tiên môn "
Tô Tử Mặc âm thầm nhíu mày.
Từ khi bái nhập Phiêu Miểu phong, Tô Tử Mặc mới hiểu được rất nhiều chuyện trước kia không biết.
Chữ ‘Tiên’ này ở tu chân giới không phải ai cũng có tư cách gia phong, không phải ai cũng dám kêu.
Tu tiên, tu tiên, nếu như dễ dàng thành Tiên như vậy, còn cần tu tiên làm gì?
Lúc trước ở Bình Dương trấn, hắn nhìn thấy Thương Lãng chân nhân, coi hắn ta chính là tiên nhân, thế lực sau lưng chính là tiên môn.
Trên thực tế, Thương Lãng chân nhân chỉ có thể coi là người tu chân, mà Bích Hà cung cũng chỉ là một trong năm đại tông môn, căn bản không phải tiên môn.
Ở Đại Chu vương triều, chưa từng nghe nói có tiên môn tồn tại.
Tu sĩ áo bào đen thấy Tô Tử Mặc không nói lời nào, nghĩ rằng bản thân đã đoán đúng, trong lòng hơi dễ chịu hơn một chút.
Tiên môn chín phái cùng bảy tông Ma môn vốn ngang hàng, đều là thế lực đứng đầu của Đại lục Thiên Hoang.
Nếu như tu sĩ mặc thanh sam này là truyền nhân tiên môn, huyết mạch khủng bố như thế cũng hợp tình hợp lí.
"Đạo hữu, lá gan của ngươi không nhỏ nhỉ, thân là người trong tiên môn mà lại dám nhúng tay vào chuyện của Ma môn ta! Theo ta được biết, hôm nay tu sĩ bảy tông Ma môn đều đến đông đủ, trừ ta ra, năm Đại Ma tử khác cũng đều đến rồi!"
Tu sĩ áo bào đen cười lạnh nói: "Bây gi ngươi rời đi coi như ngươi sáng suốt, đến khi ngươi thực sự gặp được người điên kia của Điện Bá Vương thì ngươi có muốn đi cũng đi không nổi!"
Bảy tông Ma môn
Ma tử
Điện Bá Vương
Những chữ này cực kỳ lạ lẫm với Tô Tử Mặc mà nói, lúc trước hắn chưa từng nghe qua.
Nhưng nếu đều là người trong Ma môn, như vậy đối với Tô Tử Mặc cũng không có gì khác biệt, cứ giết hết cho xong!
"A "
Tô Tử Mặc nhíu mày, hỏi ngược lại: "Nói như vậy, ngươi chính là Ma tử của Địa Sát giáo "
"Không sai!"
Tu sĩ áo bào đen ngạo nghễ đáp.
"Vậy thì tốt rồi."
Hai mắt Tô Tử Mặc sáng rõ, sát ý càng tăng lên, lạnh giọng nói: "Nếu gặp được, cứ giết ngươi trước đã!"
"Hả?"
Tu sĩ áo bào đen run lên, giật nảy mình.
Hắn không nghĩ tới, chính mình nói ra lời nói này chẳng những không dọa lùi được Tô Tử Mặc, ngược lại còn dẫn tới sát cơ.
Theo lý mà nói, nếu người trong tiên môn là nghe được tin tức Ma tử tề tụ, kiểu gì cũng sẽ nhượng bộ lui binh.
Ma tử tề tụ, giống như là truyền nhân đứng đầu nhất trong ma môn tập hợp một chỗ.
Ở trên Đại lục Thiên Hoang, có tu sĩ cùng giai nào đui mù mà dám ở lại nơi đây.
Trừ phi là chân truyền đệ tử của chín phái tiên môn tề tụ.
Sao tu sĩ áo bào đen biế được rằng Tô Tử Mặc không sợ hãi, không phải bởi vì tài cao gan lớn, mà là bởi vì hắn căn bản cũng không phải người trong tiên môn, cũng không nghe qua cái tên bảy tông Ma môn này.
"Móa nó, lại đụng phải một tên điên!"
Trong lòng tu sĩ áo bào đen thầm mắng: "Trong chín phái tiên môn, phái nào tìm đến một kẻ quái thai như vậy, còn mẹ nó để lão tử gặp phải!"
Suy nghĩ chưa xong, Tô Tử Mặc đã giết tới gần.
"Ầm ầm!"
Lê Thiên Bộ mở ra, mặt đất hiện ra một khe rãnh lớn, thanh thế doạ người!