Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 181: Mạch nước ngầm dưới đáy sông

Chương 181: Mạch nước ngầm dưới đáy sông
Mặt đất run rẩy, quan tài bằng đá cũng kịch liệt lay động, chậm rãi nghiêng đi rồi trượt vào một cái khe đen nhánh, rơi xuống.
Sau một lát, bịch một tiếng, quan tài bằng đá rơi vào trong nước, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
Cự thạch lăn xuống, khói bụi nổi lên bốn phía.
Trời đất sụp đổ!
Cũng không biết bao lâu sau, chấn động rốt cục đã dừng lại, nơi đây đã biến thành một vùng phế tích, không có một chút dấu vết sinh mạng nào.
Ở trung tâm phế tích, có một lỗ thủng lớn, phía dưới u ám đen kịt, không biết thông tới nơi nào.
Lúc này đang là giữa đêm, gió nhẹ chầm chậm dần dần thổi tan khói bụi trên phế tích.
Cách phế tích không xa, có bốn bóng người đang đứng.
Chuẩn xác mà nói là năm người!
Có một bóng người ẩn ở trong màn đêm cực kỳ mơ hồ, khó mà phân biệt, chính là 'Thiên Diện thích khách'.
Năm Đại Ma Tử nhìn đống phế tích cách đó không xa, ánh mắt lấp lóe, trong lòng đầy hoảng sợ.
Từng đợt gió thổi qua, năm người đều cảm thấy lạnh run lên, lúc này mới giật mình phát hiện quần áo của bọn hắn đã sớm bị mồ hôi làm ướt nhẹp.
Chuyến này bảy tông Ma môn có tổng cộng mấy trăm tu sĩ cùng đến, ma tử tề tụ đều là vì truyền thừa ở nơi này, có thể nói bên trong là một lần tụ hội hiếm hoi của đám tu sĩ Ma môn hậu bối.
Nhưng không ai ngờ được lần trận truyền thừa này lại chứa đầy biến cố, không những không đạt được truyền thừa, cuối cùng còn suýt trở thành vật đại bổ cho kẻ khác!
Mấy trăm tu sĩ Ma môn cuối cùng lại chỉ còn năm người bọn hắn sống sót.
Ma tử của Địa Sát giáo đã bị tu sĩ mặc thanh sam không rõ lai lịch chém từ trước giết, Cơ yêu tinh cũng không thể trốn ra, bị chôn trong đống phế tích kia, nhất định là không sống nổi.
Nếu không phải sau đó địa thế chấn động quá lớn, cổ trận cấm linh mất hiệu lực, thì có lẽ năm người bọn hắn cũng chưa hẳn có thể chạy ra.
Ánh mắt năm người phức tạp, trầm mặc không nói.
Đống phế tích này là do khô lâu kinh khủng kia tạo thành.
Nhưng chẳng biết tại sao, ấn tượng sâu nhất đêm này của đám người lại là tu sĩ mặc thanh sam không rõ lai lịch kia.
Nếu bình tĩnh xét ra, nếu ở một khắc cuối cùng không có tu sĩ mặc thanh sam bóp vỡ trái tim của khô lâu kia, chỉ sợ kết cục của bọn hắn đều không tránh được bị khô lâu hút rơi hết tinh huyết mà chết.
"Người này là ai ?"
Một lúc lâu sau, Bàng Nhạc đột nhiên hỏi.
Thượng Quan Vũ lắc đầu, nói: "Hẳn là người trong tiên môn, năng lực cận chiến mạnh hơn mấy tiên môn kia, trong huyết mạch người này ẩn chứa lực Lôi Điện, ta đoán có thể hắn là đệ tử chân truyền của Phong Lôi điện."
"Đáng tiếc."
Bàng Nhạc khẽ chậc lưỡi, trong mắt lướt qua vẻ nuối tiếc.
Trước đó bại dưới tay Tô Tử Mặc, chẳng những Bàng Nhạc không nhụt chí, ngược lại chiến ý càng tăng lên.
Lực lượng của hắn mạnh hơn Tô Tử Mặc rất nhiều.
Tô Tử Mặc liên tục tung ra sát chiêu, mà vẫn không thể chân chính làm Bàng Nhạc bị thương đến gân cốt nguyên khí, có thể thấy được thể phách của hắn cường đại đến trình độ nào, thân thể khủng bố!
Sở dĩ hắn bị thua, đơn giản là vì khinh địch, bị Tô Tử Mặc giành được tiên cơ, một mực áp chế đến cuối cùng, khó mà xoay người.
Bàng Nhạc tin tưởng, nếu như hai người giao thủ lần nữa, hắn tuyệt đối sẽ không thua!
Bây giờ, Tô Tử Mặc đã chết, Bàng Nhạc đã mất đi cơ hội đánh bại hắn, trong lòng không khỏi tiếc nuối, mới có hơi thở dài này.
Trên thực tế, không riêng gì Bàng Nhạc, trong lòng bốn ma tử khác cũng đầy lửa giận.
Dù sao ở đây có cổ trận cấm linh, linh lực đám người đều bị phong bế, thực lực căn bản không phát huy ra được.
Theo đám người, Ma tử của Địa Sát giáo chết quá oan.
"Đáng tiếc người này chết rồi, nếu không sau này nhất định có thể gặp được hắn trên thượng cổ chiến trường, đến lúc đó, sẽ để hắn được kiến thức thủ đoạn của Vân Vũ tông ta một chút!" Thượng Quan Vũ hừ nhẹ một tiếng.
"Nói những lời này thì có ích lợi gì."
Ma tử Huyễn Ma giáo phẩy tay áo, lạnh lùng nói: "Đi thôi, hẹ gặp trên thượng cổ chiến trường!"
‘Thiên Diện’ lay động thân hình, biến mất tại chỗ.
Trong nháy mắt, năm Đại Ma tử thi nhau rời đi, đống phế tích lại khôi phục lại sự yên tĩnh.
Cũng không lâu sau, một bóng người có thân hình nở nang, đường cong mê người hạ xuống đống phế tích, dung mạo người này tuyệt lệ, toàn thân lộ ra hương vị thành thục, giống như có thể khiến người khác chìm sâu trong dục vọng nguyên thủy nhất của bản thân.
Người này này chính là đại tổng quản của Thiên Bảo đấu giá phường-Cố Tích!
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì" Vẻ mặt Cố Tích nghiêm túc, lẩm bẩm một tiếng.
"Hô!"
Cố Tích đứng trên phế tích một lúc, sau đó mới bay lơ lửng trên không, ở mi tâm bắn ra một cơn sóng lực lượng kinh khủng, thần thức khổng lồ tản ra, cẩn thận tìm kiếm bên trong phế tích, không bỏ lỡ một chút dấu vết nào.
"Không có "
Cố Tích nhíu chặt lông mày, nhìn qua khe rãnh dưới chân sâu không thấy đáy kia, có chút chần chờ, sau đó vẫn hạ xuống.
Cũng không lâu sau, Cố Tích hạ xuống một dòng sông mới.
Cố Tích lại tìm kiếm ở bốn phía một phen, sau khi không có kết quả, ánh mắt rơi vào trong dòng sông cách đó không xa.
Cố Tích lần thứ hai tản ra thần thức, rót vào mặt sông, dò xét xuống sâu dưới đáy sông.
Một lúc sau, Cố Tích biến sắc, thu hồi thần thức.
Ở đầu nguồn con sông này, nàng nhìn thấy một vùng đen nhánh, đang chảy về phương xa.
Không có gì bất ngờ xảy ra, nơi đó hẳn là mạch nước ngầm duới đáy sông.
Lực lượng của mạch nước ngầm dưới đáy sông cực lớn, dòng nước chảy xiết, bất kỳ đồ vật gì rơi vào trong dòng nước ngầm dưới đáy sông, đều sẽ bị cuốn đi, không biến sẽ bị đưa đến địa phương nào.
Mạch nước ngầm dưới đáy sông kết thúc ở chỗ nào, tự nhiên sẽ dừng lại ở chỗ đó.
"Yên Nhi, rốt cuộc con đang ở đâu "
Bóng hình xinh đẹp biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn một tiếng khẽ than thở lưu lại.
Cố Tích rời đi không bao lâu, sâu dưới bờ sông, ở hai lỗ mắt đen kịt của một khô lâu đột nhiên lóe ra một đạo huyết quang, quỷ dị âm trầm!
...
Mặc dù Tô Tử Mặc và Cơ yêu tinh tránh ở trong quan tài bằng đá, nhưng khi quan tài bằng đá rơi vào nước sông, hai người vẫn chịu kích thích không nhỏ.
"Ừ!"
"A!"
Tô Tử Mặc kêu lên một tiếng đau đớn, Cơ yêu tinh cũng kêu đau.
Hai âm thanh vang lên trong quan tài bằng đá chật chội, có chút quái dị.
Trước ngực Tô Tử Mặc truyền đến từng cơn đau nhức, đột nhiên bị va chạm, gân cốt toàn thân muốn nứt ra, làm hắn phải hít một hơi khí lạnh.
Trước đó Cơ yêu tinh bị Thượng Quan Vũ làm bị thương cánh tay, xem như vết thương nhẹ, sau khi băng bó xong thì đã không còn đổ máu.
Nhưng sau khi va chạm một chút như thế, vết thương lần thứ hai vỡ ra, Cơ yêu tinh đau đến nhíu chặt lông mày.
Mặc dù cách quan tài bằng đá thật dầy, nhưng Cơ yêu tinh cũng có thể cảm nhận được nước sông đang chảy bên ngoài.
Cơ yêu tinh thở nhẹ một hơi.
Mặc kệ như thế nào, dù sao đã trốn ra được, chỉ cần chờ quan tài bằng đá chìm vào đáy nước, hai người có thể phá quan tài mà ra.
Đột nhiên!
Quan tài bằng đá đột nhiên bị một ngoại lực đẩy mạnh, không tiếp tục chìm xuống nữa mà lại đổ về phía trước.
Lần này biến cố xảy ra quá đột nhiên, hai người trong quan tài bằng đá không có chút phòng bị nào, lập tức đụng vào nhau.
Trong lòng hai người đại loạn, đều theo bản năng lui về phía sau, nhưng ở trong quan tài bằng đá chật hẹp, hai người nào có không gian.
Trải qua chuyện này, bầu không khí trong quan tài bằng đá lập tức trở nên có chút kỳ lạ, nhiệt độ dường như cũng đang tăng lên, có chút khô nóng.
Trong bóng tối, hai người thở hào hển, mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, đều không nói gì.
Tô Tử Mặc quay đầu chỗ khác, có chút nghiêng người.
Tinh hoa trong huyết mạch trong cơ thể hắn còn chưa hấp thu hết, thân thể vẫn hơi phù, chỉ khẽ động một cái đã không cẩn thận đụng phải Cơ yêu tinh.
Cảm nhận được một vòng trơn mềm nhẵn mịn, Tô Tử Mặc vội vàng ngừng động tác, cả người cứng ngắc, không dám nhúc nhích nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất