Chương 180: Chạy thoát
Ầm! Ầm! Ầm!
Giống như mạt thế giáng lâm, trời đất không ngừng sụp đổ.
Từng khối đá từ bốn phía không ngừng rơi xuống, phá hỏng tất cả các thông đạo.
Lúc này nhục thân Tô Tử Mặc phồng nên, cả người đều run rẩy, hắn thở hổn hển từng ngụm, tinh hoa trong huyết mạch cường thịnh trong cơ thể hắn tùy ý va chạm.
Thân thể Tô Tử Mặc gần như muốn rời ra thành từng mảnh, cảm giác đau nhức kịch liệt khó nhịn, ý thức cả người đã bắt đầu mơ hồ.
Đối diện với hắn, dáng vẻ khô lâu kia cũng rất khó coi.
Ở ngực hiện ra một huyết động to lớn, vị trí vốn là trái tim nay đã trống không, chỉ còn lại có mấy khối miếng thịt nát từ trái tim.
Trên người khô lâu vốn còn ngưng tụ tầng một huyết nhục, gần như sắp khôi phục thành hình.
Bây giờ trái tim vỡ vụn, những huyết nhục đã ở tróc xuống, rất nhanh đã rơi khỏi khô lâu, rơi xuống trên mặt đất.
Rất nhanh, nó lại biến thành một bộ khung xương màu xám, thậm chí khí tức còn yếu ớt hơn so với ban đầu.
Khô lâu nhìn huyết sắc cốt chưởng của Tô Tử Mặc, huyết quang ở vị trí hai mắt hơi nhúc nhích một chút, sau đó mới dần dần ảm đạm đi.
Một tia dấu vết sinh mệnh cuối cùng trên người nó đang chậm rãi tiêu tán.
"Ngươi cũng... Chết đi!"
Khô lâu nhìn Tô Tử Mặc rồi đột nhiên há miệng nói ra một câu.
Ngay sau đó, nó dựng thẳng bàn tay lên, xương ngón tay bén nhọn giống như chủy thủ, hung hăng đâm tới ngực của Tô Tử Mặc!
Lần này nếu nó đâm trúng, thì Tô Tử Mặc không cần chờ bị vô số cự thạch chôn sống, trái tim của Trúc Cơ tu sĩ bị bắn nát thì hắn cũng nhất định phải chết.
Thấy cảnh này, thần sắc Cơ yêu tinh khẽ độnh nhưng lại không ra tay ngăn cản.
Bất luận như thế nào, bọn hắn đều không trốn thoát được, chỉ là chết sớm một khắc, hay chết muộn một khắc thôi.
Mặc dù ý thức của Tô Tử Mặc đã mơ hồ, nhưng vẫn còn linh giác.
Hắn cảm nhận được cảm giác nguy hiểm mãnh liệt!
Theo bản năng, Tô Tử Mặc hơi nghiêng sang bên cạnh.
Tô Tử Mặc không có thời gian phản ứng, hoàn toàn hành động theo bản năng.
Phốc!
Xương ngón tay kia giống như một trường đao sắc bén, trong nháy mắt đâm xuyên ngực Tô Tử Mặc, cốt chưởng đẫm máu lộ ra từ sau lưng Tô Tử Mặc.
Một chưởng này vốn nên nên đánh nát trái tim của Tô Tử Mặc.
Nhưng bởi vì Tô Tử Mặc né tránh một chút, bàn tay của khô lâu chỉ đâm xuyên ngực của Tô Tử Mặc, chếch không chạm vào trái tim!
Lần bộc phát này giống như đã dùng hết một tia khí lực cuối cùng của khô lâu.
Ngực của Tô Tử Mặ vô cùng đau nhức, tiện tay đánh ra một quyền, lập tức đánh bay khô lâu, khiến nó rơi xuống trong phế tích giữa đống đá vụn.
Khô lâu không nhúc nhích nữa, giống như đã chết, trên mặt chi chít lỗ thủng đen kịt không ánh sáng.
Trong nháy mắt, trên khung xương đã chất đầy một tầng bụi đất đã vụn.
Xì!
Một vòi máu từ ngực của Tô Tử Mặc phun mạnh ra, bắn đầy đất, tản ra ánh sáng trong suốt, khí tức huyết mạch nồng đậm, hào quang bay lên.
Cả người Tô Tử Mặc đã rút nhỏ đi không ít, mặc dù chưa khôi phục lại như lúc ban đầu, nhưng vết máu ở ngoài cơ thể đã dần thối lui, dần dần có xu thế khép lại!
"Ồ"
Lần này biến hóa khiến Cơ yêu tinh chú ý.
Trên thực tế, vừa rồi chính là thời điểm Tô Tử Mặc gian nan nhất, huyết mạch trong cơ thể quá mức cường thịnh, nhục thể của hắn căn bản là không chịu nổi.
Giống như có một lực lượng vô cùng mạnh mẽ ở trong cơ thể của hắn tung hoành ngang dọc, trái xông phải đụng, không có chỗ phát tiết.
Áp lực trong cơ thể quá lớn, cho nên thân thể Tô Tử Mặc mới có thể bành trướng, bên ngoài cơ thể mới có thể rách ra, xuất hiện ra từng vết máu.
Nếu luồng lực lượng từ huyết mạch mạnh mẽ này không thể tiêu hóa được thì Tô Tử Mặc chỉ có một kết cục, chính là bạo thể mà chết.
Mà khô lâu kia đánh ra một kích cuối cùng kia lại vô tình cứu mạng cho Tô Tử Mặc!
Khô lâu vốn muốn giết chết Tô Tử Mặc.
Không ngờ Tô Tử Mặc dựa vào linh giác, hiểm lại càng hiểm tránh được vị trí trái tim.
Lần này tuy bị thương nặng, vết thương trên ngực nhìn rất doạ người, không ngừng phun ra máu tươi, nhưng lực lượng huyết mạch trong cơ thể lại đột nhiên có một cỗng thoát, lập tức theo đó tràn ra, từ đó hóa giải trận nguy cơ này!
Đương nhiên, trong cơ thể Tô Tử Mặc vẫn còn lưu lại rất nhiều tinh hoa huyết mạch.
Chỉ là, những tinh hoa huyết mạch này không thể uy hiếp được tính mạng của hắn nữa.
Nhân họa đắc phúc!
Đêm này xảy ra rất nhiều chuyện, trong quá trình này có một chút sai lầm, trước mắt Tô Tử Mặc cũng không chiếm được phúc duyên, còn có một đại họa chuẩn bị sụp xuống!
Bây giờ cũng như thế, hai người Tô Tử Mặc vẫn không thoát khỏi nguy hiểm.
Ầm ầm!
Những ngọn núi xung quanh sụp đổ, bóng đen to lớn nghiêng xuống, chẳng mấy chốc sẽ vùi lấp bọn hắn!
Đường ra xung quanh đã bị phá hỏng, đừng nói bây giờ Tô Tử Mặc đang bị trọng thương, đầu váng mắt hoa, toàn thân bất lực, cho dù hắn ở trạng thái toàn thịnh, cũng chưa chắc có thể chạy đi.
"Xin lỗi ngươi."
Trong mắt Cơ yêu tinh toát ra một tia sầu não hiếm thấy, lại ra vẻ nhẹ nhõm, cười cười với Tô Tử Mặc.
Cạch! Cạch! Cạch!
Mặt đất đang run rẩy, từng vết rách hiển hiện, không ngừng mở rộng.
Dưới chân Tô Tử Mặc mềm nhũn, gần như đầu ngã vào trong cái khe.
Tô Tử Mặc lắc lắc đầu, cố gắng giữ vững tỉnh táo, quay đầu xuống phía dưới xem xét, trong cái khe đen kịt một mảnh, sâu không thấy đáy, cũng không biết phía dưới là cái gì.
Nếu không cẩn thận bị ngã xuống, chỉ sợ không tránh được sẽ bị ngã thành thịt nát.
Đột nhiên!
Hai tai Tô Tử Mặc bỗng nhúc nhích, từ kẽ hở sâu trong lòng đất mơ hồ bắt được tiếng nước chảy rầm rầm.
Sau khi tu luyện bí điển Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương, thị lực, thính lực của Tô Tử Mặc đã vượt qua người khác, gần như đã đạt đến trình độ nghe thiên nhìn địa!
Hô hô!
Núi cao trên đỉnh đầu không ngừng sụp đổ, vô số cự thạch phô thiên cái địa giáng xuống, mang theo bụi mù cuồn cuộn, che đậy ánh mắt, thanh thế doạ người.
Cơ yêu tinh đã tuyệt vọng nhắm lại hai mắt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Nhưng vào lúc này, Cơ yêu tinh cảm giác cổ tay của mình bị người khác tóm lấy, dùng sức kéo một cái!
Cơ yêu tinh không phòng bị, dưới chân lảo đảo, nàng mở mắt nhìn lại theo bản năng.
Chỉ thấy sắc mặt Tô Tử Mặc tái nhợt, một tay ôm lấy ngực bị thương, tay kia lôi kéo nàng khó khăn chạy về phía quan tài bằng đá cách đó không xa.
"Nhanh vào đi!"
Đi tới trước quan tài bằng đá, Tô Tử Mặc kéo Cơ yêu tinh tới trước, khẽ quát một tiếng rồi đẩy nàng xuống.
Cơ yêu tinh sửng sốt một chút, không có chống cự, thuận thế ngã vào trong quan tài bằng đá.
Tô Tử Mặc theo sát phía sau, thả người nhảy vào, tiện tay nắm lấy nắp quan tài bên cạnh, dùng sức kéo một cái.
Một tiếng ầm vang, nắp quan tài nặng nề đập lên phía trên.
Một tia sáng cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Trong quan tài bằng đá là một vùng tăm tối.
Ầm! Ầm! Ầm!
Gần như trong khoảnh khắc khi nắp quan tài sập xuống, vô số cự thạch đập lên trên quan tài bằng đá, tiếng đập trầm trọng hữu lực, đinh tai nhức óc!
Không gian trong quan tài đá này không lớn, chỉ thiết kế cho một người.
Bây giờ hai người chui vào, lại thêm trong cơ thể Tô Tử Mặc còn không ít huyết mạch tinh hoa, thân thể vẫn hơn phù, trong quan tài lập tức trở nên chật trội, tránh không được cảnh da thịt đụng vào nhau.
Đáy lòng của Cơ yêu tinh nổi lên một tia dị dạng, nhưng không lên tiếng.
Nếu như đổi lại là người khác, hoặc là Tô Tử Mặc tiến vào quan tài bằng đá trước, Cơ yêu tinh có thể sẽ lập tức giết chết hắn.
Nhưng bây giờ, Cơ yêu tinh lại cũng chưa hề đụng tới, chỉ nháy hai mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Có thể tưởng tượng, vừa rồi chỉ cần Tô Tử Mặc chậm nửa phần, lúc này đã đã bị cự thạch bên ngoài đập chết!
Nhưng dù vậy, Tô Tử Mặc vẫn lựa chọn để cho nàng tiến vào, tự mình chấp nhận nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, sâu trong đáy mắt Cơ yêu tinh hiện lên vẻ ôn nhu, mấp máy môi đỏ.