Chương 183: Phật châu, thủ ấn
Nhìn thấy bốn chữ này, trong lòng Cơ yêu tinh chấn động, vội vàng tiếp tục xem tiếp.
Thời gian dần trôi qua, Cơ yêu tinh trợn to mắt, cũng nhìn nhập thần.
Mặc dù trong quan tài bằng đá rất tối, nhưng từ khi Tô Tử Mặc tu luyện bí điển Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương thì thị lực rất cực mạnh, ánh mắt nhìn tới nơi nào cũng giống như ban ngày, rõ ràng rành mạch.
Đây là một thiên công pháp liên quan tới huyết mạch, bên trong ghi lại rất nhiều linh thuật quỷ dị hiếm lạ, giảng thuật đủ loại bí ẩn, áo nghĩa trong huyết mạch, có thể dễ dàng kích phát, lợi dụng lực lượng huyết mạch, cách nhìn rất mới lạ, thật sự chưa từng nghe thấy.
Giống trước đó khô lâu sử dụng linh thuật để hút tinh huyết của đám Tu sĩ Ma môn, chính là một loại bí thuật được ghi lại trong bản Luyện Huyết Ma Kinh này, tên là Phệ Huyết Thuật.
Mặc dù phần lớn linh thuật trong bản Ma Kinh này đều cực kỳ tà ác, nhưng có mấy loại làm Tô Tử Mặc hứng thú, hắn âm thầm nhớ kỹ trong lòng, tính toán có thời gian sẽ thử luyện.
Lần này đồng hành cùng Cơ yêu tinh, coi như hữu kinh vô hiểm, cuối cùng còn nhân họa đắc phúc.
Bây giờ, Tô Tử Mặc đã luyện Phạt Tủy thiên đến đại thành, huyết mạch trong cơ thể lẳng lặng chảy xuôi, sinh ra sức mạnh khổng lồ, tản ra ánh sáng trong suốt, chiếu mạch máu đến mức gần như trong suốt.
Bắt đầu từ hôm nay, Tô Tử Mặc đã có thể tu luyện Luyện Tạng thiên.
Chỉ là tu luyện Luyện Tạng thiên còn khó hơn cả Phạt Tủy thiên!
Phạt Tủy thiên còn lien quan tới âm thanh hổ báo.
Mà trong Luyện Tạng thiên, không hề đề cập tới yêu thú, chỉ có mấy câu kinh văn huyền ảo phức tạp.
Luyện Tạng thiên nên tu luyện như thế nào, Tô Tử Mặc vẫn không có đầu mối.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, quan tài bằng đá bắt đầu kịch liệt chấn động.
Quan tài bằng đá lại bị một luồng ngoại lực va chạm ra ngoài, sau đó dần dần bình tĩnh trở lại, chậm rãi chìm xuống.
Trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, ý thức được rằng quan tài bằng đá đã rời khỏi mạch nước ngầm dưới đáy sông.
Cơ yêu tinh nằm bên đã sớm không chịu nổi, một lần nữa đeo lên mạng che mặt, vận chuyển linh lực, lật tay đánh ra một chưởng, nặng nề đập lên trên mặt nắp quan tài.
Oanh một tiếng, nắp quan tài bị tung ra, nước sông cuồn cuộn tràn vào trong quan tài bằng đá.
Trong chớp mắt, toàn thân Tô Tử Mặc đã ướt đẫm.
Lại nhìn Cơ yêu tinh, nàng đã sớm chuẩn bị, dùng linh lực ngưng tụ ra một màn sáng gần như trong suốt chung quanh thân thể, ngăn nước sông ở phía ngoài.
Cơ yêu tinh quay đầu nhìn thấy dáng vẻ Tô Tử Mặc chật vật như thế thì, không khỏi cười khúc khích.
Ở bên trong nước sông, Tô Tử Mặc nổi lơ lửng, vẻ mặt có chút ngơ ngác, giống như còn chưa tỉnh táo lại.
Trên thực tế, cũng không phải Tô Tử Mặc không phản ứng nhanh.
Mà là sau khi nước sông tràn vào quan tài bằng đá, khóe mắt của Tô Tử Mặc lại thoáng nhìn thấy trong quan tài bằng đá lơ lửng một Phật châu lớn cỡ hạt long nhãn.
Hạt Phật châu này cực kỳ cổ xưa, mặc dù bằng gỗ, nhưng không có dấu hiệu mục nát.
Trên phật châu khắc một bàn tay, ngón chỏ và ngón cái đan xen, kết thành một thủ ấn, mỗi một đường vân trên bàn tay đều có thể thấy rõ ràng, khiến người hoa mắt chóng mặt.
Tô Tử Mặc chỉ nhìn Phật châu một chút đã cảm thấy trước mắt hoa lên, hắn nhìn thấy được một hình ảnh làm lòng người chấn động.
Hình ảnh kia dường như đang miêu tả chốn chiến trường như luyện ngục, thi cốt chồng chất thành núi, khắp nơi máu chảy thành sông, mùi tanh bốc lên tận trời, mây đen đè ép, không khí vô cùng ngột ngạt khiến người ta không thở nổi.
Bốn phía xung quanh là gió lạnh tận xương!
Ở trên núi thây biển máu này, có một người toàn thân nhuốn máu đứng đó, đang quay người về phía Tô Tử Mặc, hắn cúi đầu cười như một ma đầu cái thế vậy.
Tiếng cười kia âm trầm khủng bố, dường như vang lên ngay bên tai Tô Tử Mặc, làm người ta không rét mà run!
Sau một lúc, từng điểm sáng xuyên qua màn mây đan, chiếu xuống trên chiến trường, mang đến một chút ấm áp.
Theo thời gian trôi qua, tia sáng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh, gần như xé tầng mây đen kịt lúc trước thành mảnh nhỏ.
Đột nhiên!
Một cột sáng chói mắt từ trên trời giáng xuống, giống như đâm xuyên qua bầu trời vậy, chiếu xuống trên người ma đầu kia.
"Rống!"
Ma đầu giận tím mặt, đột nhiên ngẩng đầu lên, phẫn nộ gào thét với bầu trời, trên cổ hắn nổi gân xanh, mạch máu nhô lên, nhìn vô cùng dữ tợn doạ người, nhìn như lệ quỷ dưới chốn địa ngục đang lấy mạng người!
Ầm!
Sau một tiếng nổ đinh tai nhức óc, một bàn tay màu vàng chói mắt từ trên trời giáng xuống, ngón giữa đan xen ngón cái, kết thành một thủ ấn, chậm rãi áp xuống tới.
"Phục Ma Ấn!"
Một tiếng nói trầm thấp hùng hậu vang lên.
Kim sắc thủ ấn còn chưa đánh xuống đỉnh đầu của ma đầu, ma đầu kia giống như đã không chịu nổi áp lực, cả người đột nhiên nổ tung, biến thành một đám mưa máu, người ta nhìn thấy mà giật mình!
Máu tươi bắn tung tóe ra bốn phía, Tô Tử Mặc chỉ thấy hai mắt đau nhói, tỉnh táo lại thoát khỏi ảo cảnh.
Toàn bộ quá trình miêu tả thì chậm chạp, thực ra lại chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Nhìn Phật châu cách đó không xa đang dần dần chìm vào đáy hồ, Tô Tử Mặc rùng mình một cái.
Trong mắt Tô Tử Mặc thoáng do dự một chút, hắn hơi chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn phá nhào tới đuổi kịp Phật châu đang chìm xuống, một tay nắm lấy nó vào trong lòng bàn tay.
Sau khi cầm tới Phật châu lại không có xảy ra bất kỳ khác thường gì.
Tô Tử Mặc thở phào một hơi.
Xem ra chỉ cần không nhìn chằm chằm vào đồ án trên mặt phật châu, thì sẽ không rơi vào trong ảo cảnh kia.
"Phục Ma Ấn."
Trong đầu Tô Tử Mặc hiện lên ba chữ này.
Không cần suy nghĩ nhiều, đây nhất định là một môn bí thuật cực kỳ cường đại.
Mặc dù chỉ lâm vào huyễn cảnh trong chớp mắt, nhưng kim sắc thủ ấn vẫn khiến Tô Tử Mặc có ấn tượng cực kỳ sâu sắc, trong đầu không thể nào quên được.
Hai chân Tô Tử Mặc đạp nước, bơi lên trên mặt sông, rất nhanh đã vọt ra khỏi mặt nước đi lên bờ.
Lúc này, Tô Tử Mặc để trần, quần áo bên dưới đã ướt nhẹp.
Cơ yêu tinh đảo qua hạ thân Tô Tử Mặc, đang muốn lên tiếng trêu ghẹo một phen, chỉ thấy Tô Tử Mặc khẽ lắc người một cái, vận chuyển huyết mạch.
Dưới lực lượng huyết mạch, trên người Tô Tử Mặc lập tức toát ra một màn sương trắng.
Tất cả nước sông đều bốc hơi biến mất!
Dưới khăn che mặt, cái miệng nhỏ của Cơ yêu tinh đã há thành hình tròn.
Tô Tử Mặc lấy từ trong túi trữ vật ra một kiện thanh sam sạch sẽ, mặc vào, rôid thuận tiện ném Phật châu trong lòng bàn tay vào trong túi trữ vật.
Cơ yêu tinh liếc thấy, nhớ tới hành động dị thương của Tô Tử Mặc ở dưới đáy sông khi nãy, nàng tới gần chớp mắt hỏi: "Ngươi ở phía dưới phát hiện ra cái gì thế? "
"Không có gì."
Tô Tử Mặc đương nhiên sẽ không nói cho Cơ yêu tinh chuyện về Phật châu s, chỉ là lành nhạt trả lời một câu.
"Hẹp hòi!"
Cơ yêu tinh hừ một tiếng.
Tô Tử Mặc lấy ra một thanh phi kiếm, thả người nhảy lên, đằng không mà lên, phóng tầm mắt nhìn lại.
Từ dòng nước ngầm dưới đáy sông chảy tới đây, hắn cũng không biết bây giờ đang ở chỗ nào.
Cơ yêu tinh cũng bay đến giữa không trung, đưa mắt nhìn bốn phía.
Tô Tử Mặc suy nghĩ một chút, rồi quay đầu nhìn sông lớn phía sau đầu, trong lòng hơi động, mơ hồ đoán được vị trí nơi mình đang đứng.
Con sông này tên là Vĩnh Hưng Hà, là một đầu nhánh sông Cơ Thủy Hà ở Đại Chu vương triều, có chảy qua Yến quốc.
Nói cách khác, bây giờ hai người Tô Tử Mặc đã tới cảnh nội Yến quốc!
Tô Tử Mặc nhìn về phía Vương thành Yến quốc, trong mắt lộ ra sự nhớ nhung.
"Rời nhà đi đã hai năm rồi, không biết bây giờ đại ca thế nào."
Ngẫm lại cảnh hai năm trước rời đi Bình Dương trấn, mới chỉ thoáng như hôm qua.
Tô Tử Mặc không có nhiều thân nhân, huyết mạch Tô gia trừ hắn ra, cũng chỉ còn lại hai người Tô Hồng, Tô Tiểu Ngưng.
Tô Tiểu Ngưng ở Thanh Sương môn, không dễ gặp, Tô Tử Mặc dự định đi Vương thành Yến quốc thăm đại ca.