Chương 187: Tử Mặc.... Bằng hữu
Tẩm cung Yến Vương.
Vẻ mặt Yến Vương Tô Hồng nghiêm túc, đang chơi cờ cùng Trịnh bá, thế cờ giằng co, chém giết kịch liệt.
Hộ vệ Lưu Du, Uất Trì Hỏa đứng ở một bên, ánh mắt sắc bén, bảo vệ hai người.
Trịnh bá, Lưu Du, Uất Trì Hỏa xem như người có tư lịch lâu nhất ở Tô gia, là ba người trung thành nhất, cho dù khi nhà họ Tô rơi vào tình cảnh quẫn bách nhất, gần như bị hủy diệt, bon họ cũng chưa từng rời đi.
"Đại công tử, tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ, thật sự định cứ kéo dài như thế, không muốn thành thân sao?" Bốn năm qua đi, Trịnh bá nhìn lại già đi rất nhiều, chỉ là ánh mắt vẫn sáng ngời như cũ, lộ ra tia sáng cơ trí.
Những lúc chỉ có mấy người, đám người đều xưng hô với nhau như lúc trước, không có gì thay đổi cả.
Tô Hồng trầm mặc không nói.
"Đại công tử, dù sao huyết mạch Tô gia cũng phải truyền thừa tiếp." Trịnh bá lại khuyên nhủ.
Bộp một tiếng, Tô Hồng hạ một quân cờ, sau đó chỉ bàn cờ, cười nói ra: "Trịnh bá, nếu người còn không tập trung thì người sắp bại rồi."
Trịnh bá thấy Tô Hồng rõ ràng không muốn nói tới chuyện này, không khỏi cười khổ một tiếng, khẽ thở dài một cái nói: "Tinh thần không lớn bằng lúc trước, già rồi già rồi."
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến cười to một tiếng, là tiếng Tống Kỳ.
"Đại công tử, Trịnh tiên sinh, các ngươi đoán xem là ai tới này! "
Cửa tẩm cung Yến Vương đang đóng, đám người Tô Hồng ở bên trong chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người, không nhìn rõ dung mạo của người tới.
Nghe được câu này, Tô Hồng lắc đầu cười nói: "Đừng có cố ra vẻ huyền bí nữa, có thể là người nào chứ?"
Trịnh bá hơi trầm ngâm, trong lòng hơi động, nhỏ giọng hỏi: "Không phải là Nhị công tử, hoặc là tiểu thư đã trở về "
"Tiểu Ngưng bái nhập tiên môn tu hành, làm sao có thời giờ trở về, về phần Tử Mặc..." Trong mắt Tô Hồng lóe qua vẻ buồn bả, nói: "Cũng không biết tiểu tử này chạy đi nơi nào, hai năm cũng không thấy bóng người."
"Đại ca, ta đã trở về."
Một người đẩy cửa vào, mặc áo xanh, toàn thân lộ ra dáng vẻ như thư sinh, mi thanh mục tú, người này chính là Tô Tử Mặc.
"Nhị công tử "
"Đúng là Nhị công tử!"
Mấy người Lưu Du nhếch miệng cười to, mặt lộ vẻ mừng rỡ.
"Tử Mặc!"
Trong mắt Tô Hồng lóe lên tia sáng, chậm rãi đứng dậy, đi tới phía trước, nhìn Tô Tử Mặc từ trên xuống dưới, mặc dù hắn cố gắng kìm chế nhưng vẫn khó nén nổi kích động trong lòng.
Khi Tô Hồng đang nhìn Tô Tử Mặc, Tô Tử Mặc cũng nhìn hắn.
Hai năm không gặp, Tô Hồng không thay đổi nhiều.
Lúc trước hắn ám sát Yến Vương thất bại, nản lòng thoái chí, đến mức một đêm tóc trắng, bây giờ nhìn lại giống như là lão nhân già trên 80 tuổi.
Trên thực tế, năm nay Tô Hồng mới ba mươi bốn tuổi.
Tô Hồng đưa hai tay ra, nắm thật chặt bả vai Tô Tử Mặc, dùng sức lung lay, mới hài lòng gật đầu: " Không sai, đã cường tráng hơn trước kia rồi."
"Đại công tử, chỉ sợ ngươi còn không biết, bây giờ Tô nhị công tử cũng là người tu chân, hơn nữa tu vi còn cao hơn cả ta!" Tống Kỳ ở một bên nói ra.
"Ô, thực sao?" Hai mắt Tô Hồng tỏa sáng.
Tô Tử Mặc không giấu diếm, gật đầu nói: "Đúng vậy, đại ca, ta bái nhập vào một tông môn tên là Phiêu Miểu phong, là một trong năm đại tông môn ở Đại Chu vương triều, không kém gì Thanh Sương môn nơi tiểu Ngưng đang tu luyện."
" Được, tốt, tốt!" Tô Hồng liên tục gật đầu, đám người Lưu Du cũng vô cùng mừng rỡ.
Đúng lúc này, Tô Hồng lại chuyển mắt, nhìn về phía nữ tử bên cạnh Tô Tử Mặc, không khỏi nao nao, trong lòng dâng lên cảm giác kinh diễm, lên tiếng hỏi: "Vị cô nương này là..."
Lúc này Tô Tử Mặc mới nhớ tới Cơ yêu tinh còn đang đứng bên cạnh, vừa muốn mở miệng giới thiệu, đã nghe Cơ yêu tinh tự lên tiếng giới thiệu, giọng nói như hạt châu rơi vào khay ngọc, vô cùng dễ nghe êm tai.
"Đại ca, chào huynh."
Tô Tử Mặc nghe bốn chữ này mà nhíu nhíu mày.
Hắn họi Tô Hồng là đại ca tự nhiên không có gì, Cơ yêu tinh này gọi loạn gì thế?
Tô Tử Mặc hơi liếc mắt, muốn nhắc nhở nàng một chút, nhưng cũng sững sờ tại chỗ, có chút thất thần.
Chẳng biết từ lúc nào, Cơ yêu tinh đã cởi mạng che mặt xuống dưới, lộ ra dung nhan tuyệt thế trương khuynh đảo chúng sinh, xinh đẹp hoàn mỹ, không thể nhìn gần.
Hiện tại trên người Cơ yêu tinh, không cảm giác được một chút mị ý nào.
Ngược lại bây giờ Cơ yêu tinh có khí chất thoát tục, tú lệ đoan trang, khẽ vuốt cằm, gương mặt phiếm hồng, giống như còn mang theo chút ngượng ngùng.
Cằm của Tô Tử Mặc suýt đã rơi xuống mặt đất.
Đây là Cơ yêu tinh
Thiếu nữ trước mắt, và Cơ yêu tinh mị hoặc thiên hạ, kiều mị mê người trong ấn tượng của Tô Tử Mặc, hoàn toàn như hai người khác nhau!
Đây rõ ràng là nữ tử nhà lành, ở đâu ra yêu tinh...
Chỉ thấy Cơ yêu tinh nhích tới gần Tô Tử Mặc, duỗi tay nhỏ ra kéo kéo ống tay áo của Tô Tử Mặc, vụng trộm lườm hắn một cái, sau đó mới nhìn Tô Hồng, then thùng nói ra: "Ta tên là Yên Nhi, là bằng hữu của Tử Mặc."
Tô Tử Mặc nghe mà cả người run lên, lập tức nổi da gà.
Bằng hữu thì bằng hữu, người còn dừng lại một chút ở giữa là có ý gì?
Câu nói này vốn cũng không sao, nhưng Cơ yêu tinh vừa nói như thế, lập tức thay đổi hương vị, khiến người miên man suy nghĩ bất định.
Quả nhiên.
Tô Hồng lộ ra vẻ chợt hiểu, mừng rỡ gật đầu.
Trịnh bá, Tống Kỳ cũng lộ vẻ tươi cười, ánh mắt nhìn Cơ yêu tinh có một tia xem kỹ, càng xem càng hài lòng.
Lưu Du cùng Uất Trì Hỏa nháy mắt với Tô Tử Mặc mấy cái, trong bóng tối khẽ giơ ngón tay cái.
"Cơ yêu tinh, ngươi làm gì đấy? "
Tô Tử Mặc kéo Cơ yêu tinh, đưa nàng đến trong góc, nhíu chặt lông mày, thấp giọng hỏi.
"Thế nào?" Cơ yêu tinh tỏ vẻ vô tội.
"Ai bảo ngươi tháo khăn che xuống? "
"Mang theo mạng che mặt gặp đại ca, quá không lễ phép."
"Cũng đúng..."
Tô Tử Mặc theo bản năng gật gật đầu, nhưng luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nghĩ lại, mới giật mình tỉnh ra, trừng mắt nhìn Cơ yêu tinh nói ra: "Ai là đại ca của ngươi, đó là đại ca của ta!"
"Còn nữa, Cơ yêu tinh, ở trước mặt đại ca của ta, ngươi giả trang cái gì, ta còn không biết ngươi là hạng người gì" Tô Tử Mặc khẽ cười lạnh.
"Ta không trang cũng được, hiện tại ta sẽ bổ nhào vào trong ngực ngươi, chúng ta thân mật một phen" Cơ yêu tinh liếc mắt nhìn Tô Tử Mặc, trong mắt tràn đầy ý khiêu khích.
Tô Tử Mặc giật nảy mình, vội vàng nói: "Ngươi chính là giả bộ..."
Hắn biết rõ, người trước mắt này không cố kỵ gì, thật sự có thể làm ra loại chuyện này.
"Tử Mặc, đệ làm cái gì đấy?"
Đúng lúc này, Tô Hồng đi tới, ngữ khí mang theo một tia trách cứ, trầm giọng nói: "Ta nghe đệ nói yêu tinh cái gì, nữ tử nhà người ta giống yêu tinh chỗ nào, đệ không cần ăn nói linh tinh, uổng cong cho đệ học hành cực khổ vài chục năm đọc sách thánh hiền."
Tô Tử Mặc bị rầy một phen, nhưng cũng không tiện giải thích, đành phải nói ra: "Đại ca, các huynh đừng suy nghĩ nhiều, nàng thực sự chỉ là bằng hữu của ta, cũng là người tu chân."
"A "
Không ngờ nghe thế hai mắt Tô Hồng lại càng tỏa sáng, gật đầu nói: "Vậy thì thật là tốt, hai người các ngươi đều là người tu chân, cũng môn đăng hộ đối."
Khóe miệng Cơ yêu tinh hơi vểnh, sâu trong đáy mắt lóe len một tia đắc ý không dễ dàng phát hiện.
Tô Tử Mặc ho nhẹ một tiếng, đành phải đổi chủ đề, hỏi một câu: "Hai năm qua, tiểu Ngưng có trở về lần nào không? "
"Không có."
Tô Hồng lắc đầu, hỏi: "Đệ cũng không gặp muội ấy sao? "
"Ừm."
Tô Tử Mặc trầm ngâm nói: "Nhưng đại ca không cần lo lắng, thi đấu tông môn sắp bắt đầu, khi đó tất cả các tông môn lớn nhỏ đều sẽ tụ tập ở Đại Chu vương triều, đến lúc đó ta có thể nhìn thấy tiểu Ngưng."
Đương nhiên, trong tông môn thi đấu không chỉ thấy Tô Tiểu Ngưng, có lẽ sẽ còn nhìn thấy mấy cố nhân nữa.
Trong đầu Tô Tử Mặc hiện ra một bức tranh, đó là một nữ tử dịu dàng, tuyệt tình nói với hắn: "Tình duyên giữa chúng ta đã hết, tiên phàm cách xa nhau, sợ là sẽ không lại gặp."
"Tình duyên đã hết là thật, về phần tiên phàm cách xa nhau, sẽ không lại gặp... Ha ha."
Trong mắt Tô Tử Mặc lóe lên một tia đùa cợt.