Chương 188: Xông vào vương cung
Tô Tử Mặc không lập tức rời đi, hắn dự định ở lại trong vương cung mấy ngày, ở bên đại ca thêm một thời gian.
Dù sao lần sau muốn trở về, cũng không biết phải chờ tới khi nào.
Cơ yêu tinh cũng không rời đi, cùng Tô Tử Mặc ở lại trong vương cung, chỉ ngẫu nhiên ra ngoài đi dạo, không có việc gì lại chạy tới đùa giỡn Tô Tử Mặc một chút.
Tô Hồng là Yến Vương, đương nhiên sẽ không thể lúc nào cũng ở trong hậu cung.
Mỗi ngày hắn đều phải dành thời gian để lên triều, phê duyệt tấu chương.
Trong khoảng thời gian này, Tô Tử Mặc sẽ tĩnh tọa trong nhà ở của chính mình, vừa tăng cao tu vi, bắt đầu tu luyện Luyện Tạng thiên, vừa lĩnh hội mấy loại huyết mạch linh thuật học được trong quan tài bằng đá, còn có viên Phật châu kia.
Trước khi rời đi Phiêu Miểu phong, tu vi cảnh giới của Tô Tử Mặc đã đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong.
Sau một trận chiến ở nơi truyền thừa kia, lại lấy được hơn nửa huyết mạch tinh hoa của thần bí khô lâu, mới trôi qua mấy ngày, Tô Tử Mặc đã đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ, dễ dang như nước chảy thành sông.
Cảnh giới huyết mạch của Tô Tử Mặc vốn không thấp, đã đạt tới 'Huyết như hải triều' trong truyền thuyết.
Tu luyện thêm mấy loại linh thuật huyết mạch kia, tự nhiên khẽ dễ dàng.
Về phần Luyện Tạng thiên, Tô Tử Mặc vẫn không có đầu mối.
Chỉ thỉnh thoảng suy tư một phen, nhưng không có thu hoạch gì nên hắn lại gác lại một bên.
Trong khoảng thời gian này, phần lớn tinh lực của Tô Tử Mặc đều dành để nghiên cứu lai lịch bí ẩn trên phật châu kia.
Trong Phật châu, rõ ràng ẩn giấu một môn bí thuật có uy lực mạnh mẽ—— Phục Ma Ấn!
Mỗi một lần Tô Tử Mặc chăm chú nhìn Phật châu, đều sẽ rơi vào trong ảo cảnh, cẩn thận nghiên cứu bàn tay màu vàng óng kia, bóp ra thủ ấn, từ trên trời giáng xuống trấn áp tà ma, khí thế hủy diệt núi thây biển máu.
Không ngừng suy tư, không ngừng phỏng đoán, không chịu bỏ lỡ mỗi một chi tiết nhỏ.
...
Một ngày này, trong vương thành Yến quốc có một đội Trúc Cơ tu sĩ đến, một nam một nữ dẫn đầu chính là hai người Từ Hữu cùng Trầm Mộng Kỳ.
"Sư muội, ta thấy chúng ta cứ quang minh chính đại xâm nhập trong vương cung, xách tên Yến Vương kia ra, hỏi thăm tin tức về Chu sư đệ xong, rồi nên báo thù thì báo thù thế đấy!"Trên mặt Từ Hữu đầy ý cười, quay sang hỏi thăm Trầm Mộng Kỳ.
Trầm Mộng Kỳ nhíu nhíu mày, lắc đầu nói: "Ta không muốn gặp những cố nhân này, sẽ không đi cùng các ngươi."
Từ Hữu đảo mắt, gật đầu nói: "Cũng đúng, chúng ta có thân phận gì, nếu đến cửa tìm Yến Vương kia, ngược lại là nâng lên địa vị của hắn."
"Lương Hạo, Liễu Hồng Nghĩa, nhờ các ngươi mang theo mấy vị đồng môn đi một chuyến tới Vương cung, 'Mời'Yến Vương Tô Hồng tới cho ta !"
Từ Hữu nhấn mạnh chữ 'Mời' này, dụng ý của hắn không cần nói cũng biết, chính là muốn để Tô Hồng chịu khổ một chút.
Hai tu sĩ Bích Hà cung đứng ra, ôm quyền nói: "Từ sư huynh cứ yên tâm đi, việc này giao cho chúng ta."
Từ Hữu gật gật đầu.
Hai người Lương Hạo, Liễu Hồng Nghĩa đều là Trúc Cơ hậu kỳ, ở trong vương thành Yến quốc này, tuyệt đối là tồn tại đi ngang.
Chớ nói chi bên hông bọn hắn treo lệnh bài tông môn Bích Hà cung, có kẻ nào không mở mắt, dám trêu chọc bọn hắn chứ?
Ba người Từ Hữu cùng Trầm Mộng Kỳ, Trầm Nam tùy tiện tìm một khách sạn, ở đi vào, chờ đám người Lương Hạo, Liễu Hồng Nghĩa mang Yến Vương tới.
Trong này, người phấn khởi nhất phải kể tới Trầm Nam.
Hai năm qua, từ khi Tô Hồng phong vương, Trầm Nam luôn lo lắng đề phòng, sợ có một ngày Tô gia sẽ tìm hắn tính sổ sách.
Bây giờ, Trầm Nam rốt cục không cần phải sợ nữa!
...
Hôm nay Tô Hồng bãi triều xong, lập tức chạy về hậu cung.
Đi vào trước cửa viện Tô Tử Mặc, phát hiện cửa phòng đóng chặt, Tô Hồng có chút dừng lại, cũng không gõ cửa, mà là quay người rời đi.
Hắn đoán được có lẽ Tô Tử Mặc đang bế quan tu luyện, nên không lên tiếng quấy rầy.
Trở lại trong tẩm cung, Tô Hồng tiếp tục phê duyệt tấu chương, cũng không lâu lắm, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào quát lớn.
"Người nào!"
"A!"
Sau đó lại mơ hồ có tiếng đánh nhau cùng tiếng kêu thảm thiết truyền đến, giống như có người mạnh mẽ xông tới Vương cung, chạy đến nơi đây.
"Ừ"
Tô Hồng nhíu nhíu mày, vẻ mặt vẫn rất trầm tĩnh.
Lưu Du và Uất Trì Hỏa liếc mắt nhìn nhau, vội vàng bảo vệ Tô Hồng trước người, thấp giọng nói: "Đại công tử, từ phía sau đi."
Tống Kỳ đứng dậy, từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh phi kiếm, vẻ mặt nghiêm túc, lắc đầu nói: "Sợ là không đi được."
Răng rắc!
Vừa dứt lời, cửa tẩm cung bị một cỗ cự lực phá tan, chia năm xẻ bảy.
Hơn mười người tu chân sải xông tới, ngẩng đầu nhìn quanh, khí thế khinh người.
Tống Kỳ quét mắt qua, tâm thần không khỏi run lên, hô hấp trì trệ.
Trúc Cơ tu sĩ!
Hơn mười người tu chân, toàn bộ đều là Trúc Cơ tu sĩ!
Hai người Cầm đầu còn có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ!
Một thế lực như vậy đối với một nước chư hầu gần như là có tính chất huỷ diệt.
"Yến quốc sao lại đắc tội với thế lực như thế này? "
Tâm tư Tống Kỳ nhanh chóng thay đổi, suy nghĩ nói: "Vô lý, trước đó rất ít tiếp xúc cùng người tu chân, không có khả năng đắc tội với những người này."
Ánh mắt Tống Kỳ lại rơi vào sĩ lệnh bài bên hông hơn mười Trúc Cơ tu, ngưng thần xem xét.
Bích Hà!
Một trong năm đại tông môn-Bích Hà cung!
Xảy ra chuyện lớn!
Tống Kỳ cố giả bộ trấn định, lộ ra nụ cười, trầm giọng nói: "Mấy vị tiền bối của Bích Hà cung tới Vương thành, tại hạ không tiếp đó từ xa, mong các vị thứ tội."
Lương Hạo nhìn cũng không nhìn Tống Kỳ, hơi ngẩng đầu, mũi vểnh lên trời, nhìn khắp bốn phía, cuối cùng nhìn về phía Tô Hồng ngồi chính giữa, khiêu mi hỏi: "Ngươi chính là Yến Vương Tô Hồng "
"Là ta."
Tô Hồng chậm rãi đứng dậy, thần sắc bình tĩnh, đẩy hai người Lưu Du cùng Uất Trì Hỏa ra, nhìn thẳng vào đám người Lương Hạo.
"A..."
Khóe miệng Liễu Hồng Nghĩa cong lên lộ vẻ mỉa mai, khẽ cười nói: "Đúng là kẻ vô tri thì không biết sợ, bây giờ còn có thể trầm ổn như thế, không biết lát nữa ngươi có thể bị dọa đến tè ra quần hay không!"
"Không biết chư vị xông vào Vương cung Yến quốc, cần làm chuyện gì "
Tô Hồng vẫn bình thản, không kiêu ngạo không tự ti.
"Cần làm chuyện gì "
Lương Hạo sầm mặt lại, đột nhiên hét lớn một tiếng: "Tô Hồng, ngươi thật lớn mật, nhìn thấy tiên nhân Bích Hà cung còn không quỳ xuống cho ta!"
Thanh âm này đinh tai nhức óc, ở bên trong tẩm cung quanh quẩn không dứt, uy thế mười phần.
Giống như thật sự có một vị tiên nhân đang nhìn xuống chúng sinh, lớn tiếng chất vấn.
Đừng nói là phàm nhân, ngay cả sắc mặt của Tống Kỳ đều tái nhợt, cảm thấy ngực khó chịu, trái tim thình thịch cuồng loạn.
Tô Hồng ngẩng đầu, đột nhiên cười, hỏi ngược lại: "Taị sao ta phải quỳ "
"Quả nhiên là vô tri, xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, thực sự phải để ngươi chịu khổ một chút mới được!"
Liễu Hồng Nghĩa âm trầm nói một câu, mặt lộ vẻ dữ tợn, vừa muốn cất bước tiến lên, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một giọng nói.
"Người của Bích Hà cung đúng là tiền đồ a, động một chút lại bức người quỳ xuống, ha ha."
Câu nói này rõ ràng mang theo vẻ đùa cợt và khinh thường, lập tức kích thích lửa giận trong lòng đám người Bích Hà cung, tất cả nhao nhao quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một nam tử áo xanh dạo bước mà đến, mặt mày thanh tú, giống như một vị thư sinh nho sĩ, chỉ là hai mắt người này nheo lại, hẹp dài như trường đao, bên trong có hàn quang, lăng lệ đến cực điểm.
Sau lưngn tử áo xanh còn có một nữ tử mặc váy hồng đi theo, xinh đẹp làm cho người ngạt thở, đôi mắt kia tựa như biết nói chuyện vậy, khi nàng lơ đãng nhìn quanh, sóng nước lưu chuyển, trong lòng đông đảo tu sĩ, cũng gợi lên từng vệt sóng gợn lăn tăn.