Chương 196: Ly biệt
Cơ yêu tinh nói: "Đương nhiên, nếu như ngươi cân nhắc gia nhập Ma môn, thì không cần phải lo lắng những chuyện này. Dù là Trúc Cơ cảnh hay Kim Đan cảnh, Ma môn đều có năng lực đưa ngươi đưa vào thượng cổ chiến trường, chỉ xem sau đó ngươi có thể ở bên trong đạt được cơ duyên gì, có thể còn sống trở về hay không thôi."
Tô Tử Mặc lắc đầu cười cười.
Cơ yêu tinh nhọc lòng, dạo qua một vòng lại vòng trở về, cuối cùng vẫn là muốn mời hắn gia nhập Ma môn.
Cơ yêu tinh nhìn thấy phản ứng của Tô Tử Mặc đã biết kết quả, cũng không thất vọng chỉ nhún vai, nói: "Không sao, nếu ngươi thay đổi chủ ý, lúc nào cũng đều có thể đến Ma môn."
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Cơ yêu tinh nói ra: "Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một chút, ở trong thượng cổ chiến trường, mặc dù có nhiều cơ duyên, nhưng kèm theo đó là rất nhiều nguy hiểm. Có một số là do thượng cổ chiến trường, cũng có một số là do các tu sĩ khác."
"Mặc dù ngươi đã từng đánh bại Ma tử, nhưng ngươi phải rõ ràng, đó là bởi vì có cổ trận cấm linh, bọn hắn căn bản không phát huy ra được toàn bộ thực lực."
Điểm này, Tô Tử Mặc hiểu rất rõ.
Nếu như không có cổ trận cấm linh, hắn cũng không phải đối thủ của mấy Đại Ma tử kia.
Dựa theo suy đoán của Tô Tử Mặc, mấy Đại Ma tử kia, kể cả Cơ yêu tinh đều đã đả thông ít nhất bốn linh mạch!
"Thượng cổ chiến trường, mới là nơi để toàn bộ thiên tài Trúc Cơ cảnh trên Thiên Hoang đại lục va chạm mạnh, thế giới bên ngoài Đại Chu vương triều quá lớn, có thật nhiều nơi không biết đến, cũng có càng nhiều cường giả chưa lộ ra!"
"Ở bên trong đó, có lẽ ngươi sẽ nhìn thấy chân truyền đệ tử của chín phái tiên môn."
"Có đến Linh Yêu hàng đầu đến từ bát vực Yêu tộc, phần lớn đều là dị chủng hung thú, huyết mạch không tầm thường, thực lực cường đại."
"Còn có bảy tông Ma môn, sáu tự Phật môn... Tứ đại bàng môn, tam đại thế gia, chân truyền đệ tử của các đại thế lực hàng đầu trên Thiên Hoang đại lục, người nào cũng đều là tuyệt thế thiên kiêu."
Tô Tử Mặc nghe đến đó, đột nhiên nhíu nhíu mày.
Khi Cơ yêu tinh nói đến sáu tự Phật môn và tứ đại bàng môn, rõ ràng đã dừng lại một chút, giống như có điều cố kỵ.
Tiên môn, Yêu tộc, Ma môn, Phật môn, bàng môn, thế gia, nghe có thể thấy mỗi một loại đều là một lưu phái được truyền thừa vạn cổ.
Mà dựa theo chín phái tiên môn, bát vực Yêu tộc, bảy tông Ma môn để suy đoán thì ở giữa sáu tự Phật môn và tứ đại bàng môn, hẳn còn có một lưu phái.
Nhưng lúc này, lại nghe thấy Cơ yêu tinh nói: "Nhiều thiên tài như vậy tụ tập ở thượng cổ chiến trường, một năm sau, có thể sống để đi ra ngoài lại không có đến ba thành!"
Tô Tử Mặc nghe mà chấn động.
Con số này hoàn toàn vượt qua dự liệu của hắn.
Ý nghĩa trong chuyện này chính là sẽ có hơn một nửa người đều sẽ chết trong thượng cổ chiến trường!
Cơ yêu tinh nhìn Tô Tử Mặc, nói: "Bình tĩnh mà xét thì năng lực cận chiến của ngươi thật sự rất mạnh, vốn lấy thực lực bây giờ của ngươi để tiến vào thượng cổ chiến trường thì tỷ lệ sống tiếp là không."
Tô Tử Mặc không phản bác.
Hắn tin tưởng phán đoán của Cơ yêu tinh.
Nhưng câu nói này cũng không đả kích được lòng tin của Tô Tử Mặc.
Khoảng cách đến lúc thi đấu giữa các tông môn còn có ba năm, đối với Tô Tử Mặc mà nói, thời gian này đã đầy đủ rồi, hắn tuyệt đối có thể tăng thực lực của mình lên rất nhiều!
Bây giờ, Tô Tử Mặc đã luyện Phạt Tủy thiên đến đại thành.
Trong vòng ba năm, chỉ cần Tô Tử Mặc tu luyện Luyện Tạng thiên đến đại thành, hắn tin tưởng, nếu trong cận chiến, người có thể đánh với hắn một trận sẽ không nhiều.
Nếu luyện Thông Khiếu đến đại thành, Tô Tử Mặc có lòng tin, tu sĩ Kim Đan trở xuống, nếu cận chiến thì hắn có thể quét ngang tất cả!
Mà trên con đường tu tiên, bây giờ Tô Tử Mặc là Trúc Cơ trung kỳ, có 《 Phiêu Miểu Trúc Cơ Thiên 》 làm căn cơ, trong vòng ba năm, cũng có thể đạt tới Trúc Cơ viên mãn.
Sau khi đả thông mấy linh mạch, lại phối hợp thêm kiếm trận của hắn, mấy loại bí thuật như Phục Ma Ấn, Luyện Huyết Ma Kinh, ở trong thượng cổ chiến trường, Tô Tử Mặc chưa hẳn có thể khinh thường quần hùng, trấn áp một đám thiên tài, nhưng muốn tự vệ cũng không thành vấn đề.
"Nếu ngươi đã không chịu gia nhập Ma môn, ta sẽ không ở lại nơi này phiền ngươi nữa." Cơ yêu tinh nhìn Tô Tử Mặc, vừa cười vừa nói.
Tô Tử Mặc hỏi: "Phải đi rồi?"
"Ừm..."
Cơ yêu tinh gật gật đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn Tô Tử Mặc, cười như không cười hỏi: "Thế nào, không nỡ để ta đi à?"
"Không, ta muốn nói là muốn đi thì đi nhanh chút..."
"Hừ!"
Cơ yêu tinh hung hăng đạp Tô Tử Mặc một cước, đắc ý vênh mặt lên, sau đó mới quay người rời đi.
Đi đến một nửa, Cơ yêu tinh đột nhiên quay đầu, cất giọng nói: " Này, nếu nhìn thấy ta tỷ tỷ, không nên nói cho nàng biết ta là người trong Ma môn."
"Vậy cũng chưa chắc."
Tô Tử Mặc khẽ cười lạnh, cũng quay người rời đi.
Đi chưa được mấy bước, giọng nói mang theo vẻ ai oán của Cơ yêu tinh truyền đến: "Nếu ngươi nói ra, ta sẽ nói cho tỷ tỷ, ngươi ở trong quan tài bắt nạt ta..."
Dưới chân Tô Tử Mặc lảo đảo, suýt nữa đã ngã nhào xuống đất.
"Nha đầu chết tiệt kia!"
Khóe miệng Tô Tử Mặc co quắp, thầm mắng một tiếng.
"Đi mau đi mau!"
Tô Tử Mặc cũng không quay đầu lại, vội vàng khoát tay.
Cơ yêu tinh hé miệng cười một tiếng, hương thơm theo gió mà đến, dần biến mất trên không trung.
...
Sau đó một đoạn thời gian, Tô Tử Mặc cũng không gấp rời đi để trở về tông môn, hắn vẫn ở trong vương cung, không có chuyện gì sẽ uống rượu nói chuyện phiếm với đại ca Tô Hồng, cuộc sống cũng thư thái tự tại.
Sau một tháng, Tô Tử Mặc chuẩn bị rời đi Vương thành.
Bình tĩnh mà xét, người tu chân giống Tô Tử Mặc có thể rút ra thời gian về thăm nhà thế này thật sự không có mấy.
Chớ nói tới chuyện còn ngẩn ngơ ở nhà cả một tháng.
Phần lớn người tu chân, đều sẽ lựa chọn lập tức chặt đứt trần duyên khi bước lên con đường tu hanh.
Cũng không phải vì bọn họ lãnh khốc tuyệt tình, mà là bởi vì bọn họ biết rõ một ngày này sớm muộn đều sẽ đến.
Sớm chặt đứt trần duyên, cũng đoạn tuyệt rất nhiều ràng buộc thế tục, đối với tu hành có ích mà vô hại.
Tô Tử Mặc cũng hiểu rõ đạo lý này.
Nhưng hắn không làm được.
Thời khắc ly biệt, Tô Hồng tiễn Tô Tử Mặc đến ngoài thành mới dừng bước chân, dặn dò: "Tử Mặc, nếu không có thời gian, cũng đừng trở về, đệ không cần lo lắng cho ta."
Mặc dù nói như vậy, nhưng sâu dưới đáy mắt Tô Hồng vẫn là toát ra một tia không nỡ.
"Đại ca không giúp được đệ cái gì, đệ một thân một mình ở bên ngoài nhớ chiếu cố tốt bản thân."
Tô Tử Mặc nhìn đại ca đầu tóc bạc trắng, trong lòng khó chịu, hé miệng không nói.
Ở tu chân giới, đan dược trân quý nhất là đan dược gia tăng thọ nguyên.
Có tiền mà không mua được.
Mấy chục năm sau, bọn hắn cuối cùng cũng phải tách rời, sinh tử tương cách.
Tô Tử Mặc không dám nghĩ.
Tô Hồng giống như lại nghĩ tới chuyện gì, vội vàng nói: "Tử Mặc, nếu có cơ hội, đệ đi gặp tiểu Ngưng, xem muội ấy xem mấy năm gần đây có tốt không. Tính tình Tiểu Ngưng mềm yếu, dù có bị ủy khuất, sợ là cũng sẽ không nói ra ngoài, giấu ở đáy lòng."
"Được."
"Cuối cùng, cuối cùng cũng không có chuyện gì nữa." Ánh mắt Tô Hồng dần dần rủ xuống, lẩm bẩm một tiếng.
...
"Đại ca, bảo trọng."
Im lặng hồi lâu, Tô Tử Mặc mới mở miệng, giọng nói lại có chút khàn khàn.
"Đi thôi, đi thôi!"
Tô Hồng xoay người, phất phất tay.
"Nhị công tử, ngươi, ngươi cũng bảo trọng nhé!"
Trịnh bá đứng tại chỗ, giọng nói run rẩy, nước mắt tuôn đầy mặt.
Khi Tô gia gặp nạn, Tô Tử Mặc cùng Tô Tiểu Ngưng còn nhỏ, bọn hắn gần như do Trịnh bá nuôi lớn.
Ở trong mắt Trịnh bá, Tô Tử Mặc chính là con của ông.
Tuổi của ông đã lớn, không biết lần tiếp theo còn có thể nhìn thấy Tô Tử Mặc hay không, có lẽ lần này chính là lần gặp cuối cùng.
Tô Tử Mặc giống như cảm nhận được cái gì, đột nhiên dừng chân lại, xoay người lại đi đến trước mặt Trịnh bá, im lặng, quỳ ở trên mặt đất, trịnh trọng dập đầu lạy ba cái.
Bốn năm trước, Thương Lãng chân nhân thả ra tiên uy cũng không thể đè được sống lưng của người thiếu niên kia, không có thể làm thiếu niên kia gập đầu gối xuống.
Bốn năm sau, trước mặt một lão giả râu tóc hoa râm, Tô Tử Mặc chủ động quỳ xuống, dập đầu bái biệt.